Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 463: Rõ ràng là đại hội cẩu hùng

"Hừ hừ!"

Kiều Phong cười lạnh một tiếng nói: "Ta có một vị huynh đệ từng nói, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi đường đường đều là đại trượng phu, mặc dù tới đây là để giết Kiều Phong ta, nhưng cô nương này không hề liên quan gì tới Kiều mỗ, các ngươi giận lây sang nàng chẳng phải là làm trái với hiệp nghĩa từ bi?"

"Ha ha ha!"

Tiết Mộ Hoa bị Kiều Phong nói cho ngây người một lúc, nghẹn lời đáp: "Lão phu chữa bệnh trước giờ đều giữa vào tâm tình, muốn trị cho ai thì trị cho người đó. Kiều Phong ngươi tội ác tày trời, chúng ta đang thương nghị xem có nên bắt ngươi lại loạn đao phân thây để tế cha mẹ sư phụ ngươi hay không. Nếu ngươi đã tự đưa lên cửa, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. Ngươi tự mình kết thúc đi!"

Lão nói tới đây, tay phải vung lên, quần hùng cùng nhau hò hét, lấy binh khí của mình ra.

Trên đại sảnh hàn quang chói mắt, có đủ loại trường đao đoản kiếm song phủ đan tiên... kể không hết. Cùng theo đó là tiếng hò reo mãnh liệt ở chỗ cao, nơi mái hiên cùng trên góc phòng cũng lộ ra không ít người, tay cầm binh khí, trấn giữ các điểm ra vào.

Chúng người chơi trong viện thấy thế đều bày ra tư thế, ý đồ vây Kiều Phong lại.

"Ha ha ha!"

Kiều Phong bị hãm sâu trong vòng vây không hề sợ hãi, ngược lại cười nói: "Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì sợ? Các ngươi đều nói ta là người Khiết Đan, muốn trừ bỏ đại hoa là ta đây. Ha ha ha, đến giờ phút này là người Khiết Đan hay người Hán, bản thân Kiều mỗ cũng không biết..."

"Ngươi chính là một tên tạp chủng!"

Kiều Phong vừa dứt lời, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, xuyên thủng vào trong tai mọi người.

Giọng nói kia rõ ràng là từ trong đám người truyền ra, nhưng lại không thấy bóng người, thật là kỳ quái.

"Hở?"

Mario nghe tiếng thì nhìn khắp nơi, đồng thời gửi tin nhắn cho Vương Viễn: "Ngươi ở đâu?"

Vương Viễn thì nhướn mày, thầm nghĩ: "Thật sự là thuật nói bằng bụng? Chẳng lẽ Đoạn Duyên Khánh đã ở đây?"

Kiều Phong nghe xong những lời này, nheo mắt nhìn một hồi lâu, gật gật đầu, không để ý thêm nữa, nói với Tiết thần y: "Nếu mọi người không dung được ta, đợi lát nữa tất có huyết chiến. Chỉ cần ngài cứu cô nương này, đến lúc đó ta tha cho ngài một mạng. Một mạng đổi một mạng, đủ công bằng."

Lúc này, giọng nói lanh lảnh trong đám người kia lại bỗng nhiên vang lên: "Ngươi có biết xấu hổ hay không vậy? Một mình ngươi chỉ trong nháy mắt đã bị người ta loạn đao chém thành thịt vụn, còn nói cái gì mà tha mạng hay không? Ngươi..."

"Lăn ra đây!"

Người nọ còn chưa dứt lời, Kiều Phong đột nhiên hét to một tiếng.

Âm thanh chấn động mái nhà, tro bụi trên xà nhà rơi lả tả xuống, trong tai quần hùng đều là tiếng sấm, tim đập thình thịch.

Cùng lúc đó, một người tuổi còn trẻ lung la lung lay đi ra từ trong đám người. Người nọ mặc áo bào xanh, sắc mặt xám trắng, chỉ vào Kiều Phong nói: "Ngươi... Ngươi phá pháp thuật của ta..."

Nói xong, người nọ ngã rầm xuống đất, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nhìn bộ dạng có vẻ là không sống nổi.

"Là Truy Hồn Trượng - Đàm Thanh!"

Lúc này, một người đứng bên cạnh đó chỉ vào người nọ kêu lên: "Gã là đồ đệ của Đoạn Duyên Khánh tội ác chồng chất."

"Tổ sư!"

Thấy tình cảnh như vậy, Vương Viễn cảm thấy hoảng hốt. Thuật nói bằng bụng này Vương Viễn cũng biết, đương nhiên biết không thể sử dụng với người có nội công thâm hậu hơn bản thân. Nhưng Vương Viễn ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi bị người phá vỡ thì sẽ có tác dụng phụ lớn như vậy.

Tiết Mộ Hoa lại càng tức giận nói: "Lần này Tụ Hiền trang là tiệc anh hùng! Người làm sao lẫn vào được?"

"Ha ha ha ha!"

Lúc này, chỉ nghe trên tường cao có người cười ré lên nói: "Cái đại hội anh hùng chó mà gì chứ, rõ ràng là đại hội cẩu hùng!"

Người nọ có thân pháp cực nhanh, thời điểm nói chữ thứ nhất còn ở trên tường cao rất xa, lúc nói chữ cuối cùng đã đi tới trước mặt Đàm Thanh nằm trong viện. Người bên trong trang đều ra tay, nhưng không lường trước được việc hắn ta có thân pháp cực cao, chỉ bay thoáng qua đã tránh thoát khỏi công kích của mọi người.

"Vân Trung Hạc!"

Sau khi thấy rõ bộ dạng thì Vương Viễn đã nhận ra người nọ, không thể ngờ tên nhóc này đã được sinh mới rồi.

"???"

Nghe được âm thanh của Vương Viễn, Vân Trung Hạc đột nhiên giật mình một cái, một tay mò Đàm Thanh lên rồi xoay người rời đi.

Mặc dù Vân Trung Hạc có khinh công cao, võ công cũng không kém, nhưng người chơi trong trang có thể đánh thắng được hắn ta không dưới trăm người, chỉ là khinh công này thật là lợi hại, chỉ trong chớp mắt đã phi tới đầu tường cao nhất.

"Ở lại!"

Đúng lúc này, chỉ nghe Kiều Phong quát lớn một tiếng, vỗ một chưởng vào không khí, chưởng lực bá đạo.

Một chưởng lực từ trong đại sảnh bay ra, tựa như có một binh khí vô hình xuyên qua đình viện, đánh lên ngực Vân Trung Hạc.

"Phụt!"

Vân Trung Hạc phun ra một ngụm máu tươi, bị một chưởng đánh rơi từ trên không xuống.

"Hít..!"

Chúng người chơi bên trong trang thấy vậy đều hít vào một hơi.

Cho tới tận lúc này, chỉ có ba người Vương Viễn từng được chứng kiến Kiều Phong ra tay ở Thiếu Lâm tự. Thực lực của Kiều Phong rốt cuộc như thế nào, những người khác đều chỉ có được tin vỉa hè.

Hôm này vừa nhìn, chỉ là vỗ một cái, đã ngay lập tức giết chết hai người, tu vi như thế quả thực cao tới dọa người.

Dù là Vương Viễn quen biết Kiều Phong đã lâu, khi nhìn thấy chưởng lực của Kiều Phong như thế cũng kinh hãi muốn rơi tròng mắt.

Tụ Hiền trang không phải sân viện nhỏ gì, mấy trăm người trong chốn võ lâm cầm vũ khí đứng đầy sân mà vẫn còn có vẻ vô cùng rộng rãi. Lúc này Kiều Phong ngồi bên trong đại sảnh, đánh ra một chưởng lực mà có thể đánh tới tận tường cao đối diện bên ngoài, nội lực như vậy đương nhiên không thể dùng hai từ võ hiệp để hình dung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận