Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1206: Đội ngũ lạ

"Thật sự là rất cảm ơn!"

Ngày thường Vương Viễn đúng là rất vô liêm sỉ, nhưng đối với những người coi mình là bạn bè thì vẫn rất khách khí.

"Cảm ơn cái gì chứ, lúc trước ngươi còn vừa bán vừa tặng cho ta một bản tuyệt học mà!" Bạch Hạc Lưỡng Sí nói: "Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên thôi!"

"Tuyệt học kia vốn có một nửa là của ngươi!" Vương Viễn cười xòa nói: "Nói thật, ta quả thực thiếu đồng đội làm nhiệm vụ tuyệt học. Nhưng bên ta còn mấy bằng hữu trong Một Đám Ô Hợp, ta cũng không thể nào bỏ bọn họ lại được."

Vương Viễn không phải người ngu, đương nhiên biết Bạch Hạc Lưỡng Sí mời hắn ngoại trừ vì chút giao tình lúc trước của hai người, thì phần lớn là bởi vì bản thân đủ thực lực, kéo theo hắn sẽ không bị kéo chân.

Về phần những người khác trong Một Đám Ô Hợp thì sao.

Quả thực, thực lực của Một Đám Ô Hợp không yếu, nhưng Bạch Hạc Lưỡng Sí là trình độ gì Vương Viễn đương nhiên biết rõ, người phân theo nhóm vật họp theo loài, là cao thủ đứng đầu trong nước, đồng đội của Bạch Hạc Lưỡng Sí đương nhiên cũng là đại thần trong giới chuyên nghiệp.

Bản lĩnh của đám người Một Đám Ô Hợp kia, ở trước mặt người chơi bình thường thì có thể gọi là cao thủ, nhưng so với những người chơi đại thần kia thì cũng không khác gì gà bệnh.

Nói không dễ nghe thì, ngoại trừ Tống Dương có thân thủ cao, Mario và Bôi Mạc Đình có phối trí võ công cao ra, những người khác hoàn toàn không đủ trình độ. Người ta chỉ mời một mình Vương Viễn, Vương Viễn sao có thể không biết xấu hổ giọng khách át giọng chủ, mang theo một đám người đi cùng.

Mọi người chơi trò chơi cùng nhau lâu như vậy, hiện tại Phi Vân Đạp Tuyết cũng đã coi mình là một thành viên trong đội, Vương Viễn đương nhiên không thể bỏ rơi huynh đệ của mình đi tìm người khác chơi.

Trong trò chơi có quy tắc của trò chơi, loại hành vi này trong trò chơi còn đáng khinh bỉ hơn chuyện ác ý cướp trang bị.

"Không sao cả, đi cùng cả đi!"

Đối với sự khó xử của Vương Viễn, Bạch Hạc Lưỡng Sí lại rất hào phóng mời chào: "Đều là người quen biết cũ, khách khí làm gì. Ngươi có bao nhiêu người?"

"Cộng cả ta là bảy người!" Vương Viễn nói đúng sự thực.

"Tập hợp ở quán rượu Trường An, chờ các ngươi!" Bạch Hạc Lưỡng Sí nói.

"Được rồi!"

Vương Viễn nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý với Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Bạch Hạc Lưỡng Sí có thể để Vương Viễn dẫn người vào đội, có thể thấy được lời mời này rất có thành ý.

Trong trò chơi, thời gian rất quan trọng, học tuyệt học sớm một ngày thì thực lực cũng tăng lên sớm một ngày, cũng có thể tiếp xúc được với những nhiệm vụ cao cấp hơn. Chuyện này giống như quả cầu tuyết, ưu thế càng lăn càng lớn, bản thân Vương Viễn chính là một ví dụ rõ ràng.

Nếu tiếp tục trì hoãn nhất định sẽ bị người khác bỏ xa.

"Ta tìm được đội ngũ rồi!"

Sau khi đóng lại khung nói chuyện với Bạch Hạc Lưỡng Sí, Vương Viễn gửi một tin nhắn trong kênh Một Đám Ô Hợp: "Mọi người tới tập hợp ở quán rượu Trường An!"

"Đội ngũ? Đội ngũ gì? Có thêm bọn họ là chúng ta đủ người sao?" Phi Vân Đạp Tuyết hỏi.

"Chắc chắn đủ!" Vương Viễn chắc chắn nói.

"Sẽ không kéo chân sau chúng ta chứ, ta không muốn đi đánh nhau với mấy tên gà đâu!" Mario cũng nói chen vào.

"Chuyện đó thì ngươi không cần phải lo đâu!" Vương Viễn nói: "Có khi bọn họ còn ghét bỏ ngươi quá yếu đấy!"

"Hừ! Ta mà yếu?" Mario khinh thường nói.

"Bớt nói nhảm đi! Mau tới Trường An!" Vương Viễn ném lại một câu rồi đi thẳng tới trạm dịch.

Mấy phút đồng hồ sau, Vương Viễn cưỡi một con gấu trúc đi trên đường phố, trong ánh mắt chăm chú của vạn chúng lảo đảo đi tới quán rượu trong thành Trường An.

Giờ khắc này, trong quán rượu thành Trường An đã ngồi đầy người chơi.

"Ngưu ca! Ngươi đã đến rồi!"

Sau tiếng gọi, Bạch Hạc Lưỡng Sí đi ra khỏi quán rượu, đi tới trước mặt Vương Viễn.

"Đây là người ngươi mang tới? Vì sao ta không biết ai cả?"

Vương Viễn nhìn thoáng qua người chơi trong quán rượu, có chút khó hiểu hỏi Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Thời điểm tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm lúc trước, Vương Viễn đã từng giao thủ với những cao thủ trong đội Vạn Thánh Vô Cương của Vạn Thánh Sơn. Sau đó tới hoạt động Niên Thú, mọi người cũng từng tụ một chỗ giết Niên Thú, cho dù không quá quen thuộc với những cao thủ này, thì Vương Viễn cũng có thể gọi ra tên của bọn họ. Nhưng những người chơi đang ngồi trong quán rượu hiện giờ, Vương Viễn lại chưa từng gặp bất kỳ ai cả.

"Ha ha! Đều là cao thủ!" Bạch Hạc Lưỡng Sí cười cười, biểu cảm có chút đáng khinh.

"Cao thủ? Cao hơn cả mấy người Công Đức Vô Lượng hay sao?"

Vương Viễn có chút tò mò.

Người chơi được Bạch Hạc Lưỡng Sí gọi là cao thủ, vậy thì thực lực của bọn họ đương nhiên không thể nghi ngờ.

Nhưng điều khiến Vương Viễn khó hiểu là, Vạn Thánh Vô Cương được gọi là chiến đội đệ nhất trong nước, chính là cao thủ đỉnh của đỉnh, nhưng trong quán rượu lúc này lại không có một ai cả, chuyện này thực sự kỳ quái.

Chẳng lẽ thực lực của những người này còn mạnh hơn cả cao thủ trong chiến đội Vạn Thánh Vô Cương hay sao?

Bạch Hạc Lưỡng Sí nói: "Ở trước mặt bọn họ, ta cũng không dám nói mình mạnh nhất."

"Thú vị đấy... Ngươi đào đâu ra những cao thủ này thế?" Vương Viễn sờ cằm nói: "Đừng nói là ngươi muốn tăng lương, nhưng ông chủ các ngươi không đồng ý, cho nên ngươi muốn tự lập chiến đội đánh nhau với ông chủ các ngươi đấy nhé."

"Đừng nói bậy!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí vội vàng bảo Vương Viễn tém tém lại: "Ngươi có biết muốn mời bọn họ thi đấu phải tốn bao nhiêu tiền không hả? Có khi ngay cả ông chủ của chúng ta cũng chơi không nổi đâu. Đây đều là nể mặt ta mà tới đấy."

"Lai lịch lớn như vậy sao?" Vương Viễn càng thêm hiếu kỳ, nhịn không được nhìn vào trong quán rượu một lần nữa.

Lúc này, một người chơi Thương Giáp Quân có vẻ không chờ được nữa, đứng lên hét về phía Bạch Hạc Lưỡng Sí: "Lão Bạch! Ngươi ở bên ngoài thì thầm gì với tên mập mạp đó vậy? Người chúng ta chờ còn chưa tới sao?"

"Đến rồi đây!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí vội vàng kéo Vương Viễn vào trong quán rượu, chỉ vào Vương Viễn mà giới thiệu: "Đây là cao thủ hot nhất dạo gần đây trong trò chơi - Ngưu Đại Xuân."

Nói xong, Bạch Hạc Lưỡng Sí lại giới thiệu cho Vương Viễn: "Ngưu ca, tên cháu trai này tên là Thần Uy Không Cản Nổi! Ngươi từng nghe rồi nhỉ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận