Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 976: Nửa đêm viếng thăm Đà Lôi

“Không dám à? Thế thôi vậy, ta lại đi tìm người khác!” Vương Viễn thấy Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu do dự thì làm bộ rời đi.

“Sao lại không dám được chứ!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cuống lên, vội vàng nói: “Ngươi dẫn ta theo với.”

“Giờ mới ra dáng người làm chuyện lớn chứ!”

Vương Viễn gật đầu khen ngợi, sau đó nói: “Đầu tiên ta phải nói trước, trên đường đi tuyệt đối phải nghe ta chỉ huy, ta bảo ngươi làm gì thì làm nấy, không thắc mắc, cũng không được phép tiết lộ chút tiếng gió nào, nếu không ta có thể khiến ngươi vang danh thiên hạ được thì cũng có thể khiến ngươi ôm tiếng xấu muôn đời, hiểu chứ?”

“Ta rõ rồi!” Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nói liên mồm.

“Được! Vậy chúng ta đi thôi!”

Chỉ bằng vài ba câu, đám Vương Viễn đã thuận lợi kéo Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu rời khỏi doanh trại Tam Sát Trang, vượt qua chiến trường chạy thẳng tới nơi Mông Cổ đóng quân ở hướng đối diện.

“Này Ngưu ca, chúng ta đi đâu đây? Ám sát Đà Lôi à?” Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu thấy đám Vương Viễn dẫn mình chạy thẳng tới doanh trại quân Mông Cổ thì nhịn không được lải nhải hỏi.

Đồng thời trong lòng y bùng lên nỗi kích động to lớn.

Lần trước đốt kho cỏ của quân Mông Cổ thôi đã vang danh thiên hạ rồi, lần này giết thống soái quân Mông Cổ còn không phải là uy chấn bốn phương? Cái đầu thiếu nếp nhăn của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lại bắt đầu ảo tưởng cảnh Bạch Hạc Lưỡng Sí quỳ gối trước mặt mình.

Vương Viễn cười đáp: “Chuyện này cũng kích thích như đi ám sát vậy!”



Xuyên qua chiến trường, tới cổng doanh trại quân Mông Cổ thì Vương Viễn nháy mắt ra hiệu cho Tống Dương.

Tống Dương chẳng nói chẳng rằng, chỉ tiện tay bẻ quặt tay Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu ra sau rồi dúi y ngã xuống đất. Mario và Bôi Mạc Đình nhào lên, lôi dây ra trói chặt y lại như chiếc bánh chưng.

“Ấy ấy ấy!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu luống cuống, lớn tiếng kêu lên: “Ngưu ca, các ngươi làm vậy là có ý gì?”

Vương Viễn trừng mắt nhìn y, nói: “Lúc trước ta đã bảo ngươi thế nào? Không được thắc mắc gì, hiểu chưa?”

“Ặc…”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu ngớ ra, vội vàng câm miệng.

Bốn người tiếp tục tiến lên, tới thẳng cổng doanh trại Mông Cổ.

“Ai? Nửa đêm dám xông vào doanh trại?”

Nhóm Vương Viễn vừa đặt chân đến cổng đã bị đám lính canh phòng chặn lại.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lo đến toát mồ hôi hột. Cho dù không đi ám sát thì cần gì tiến vào từ cửa chính, đường hoàng như vậy là muốn chết hả?

Nhưng Vương Viễn lại đáp không chút hoang mang: “Tướng thủ Phàn thành Ngưu Đại Xuân, tới thăm hỏi Nguyên soái Đà Lôi, xin thông báo một tiếng.”

“Đậu mòe!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu sốc. Ngang ngược hống hách như vậy hả? Báo thẳng danh hiệu luôn!

“Tướng thủ Phàn thành?”

Tên lính canh cổng trầm ngâm trong chốc lát rồi xoay người tiến vào doanh trại, ước chừng nửa giờ sau mới ra ngoài cổng truyền lại lời: “Ngưu tướng quân, Nguyên soái cho mời ngài!”

“Ừm!”

Vương Viễn lạnh lùng gật đầu, sau đó quay sang phân phó Mario và Bôi Mạc Đình: “Kéo tên ác tặc này theo!”

Mario với Bôi Mạc Đình chia ra một trái một phải xách Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lên, theo sau Vương Viễn tiến vào đại bản doanh địch.

Không biết đi bao lâu, nhóm người rốt cuộc cũng tiến vào trong đại trướng, chỉ thấy trong đó ngồi một vị tướng quân Mông Cổ có vẻ ngoài oai phong, khí thế trang nghiêm.

Chắc hẳn kia chính là chủ soái quân Mông Cổ - Đà Lôi.

Đứng bên cạnh Đà Lôi là một tăng nhân trung niên, người này mặc áo vàng, gầy đét như cây củi, trán lõm như cái đĩa, trong tay cầm chiếc bánh xe, mà trên đó lại treo thêm năm bánh xe nhỏ khác.

Vương Viễn khẽ cau mày nhìn tăng nhân kia.

Khoảng cách giữa một nhịp thở của hòa thượng này rất dài, có thể chắc chắn nội công rất thâm hậu, hơn nữa còn hơn xa cả Vương Viễn, hẳn là một cao thủ tuyệt đỉnh, nếu không Đà Lôi đã không dám gặp mặt hắn.

Đứng sau hòa thượng là một nhà sư Tây Tạng gầy gò, mặc áo cà sa đỏ, cầm trong tay một cây hàng ma xử bằng vàng ròng khiến trong bụng nhóm Vương Viễn ngứa ngáy không thôi.

Mẹ nó chứ, kia chính là vàng nguyên chất đó… Cướp mang đi bán không biết kiếm được bao nhiêu tiền đây?

“Tướng thủ Phàn thành Ngưu Đại Xuân gặp qua Nguyên soái Đà Lôi.”

Vương Viễn liếc mắt quan sát qua ba người trong trướng rồi chủ động chắp tay với Đà Lôi.

“Chào Ngưu tướng quân!” Đà Lôi cũng lịch sự đáp lễ Vương Viễn, sau đó chỉ chỗ ngồi bên cạnh ý bảo Vương Viễn ngồi xuống.

“Không biết Ngưu tướng quân đêm hôm khuya khoắt tới đây có việc gì?” Đà Lôi lại hỏi: “Chẳng lẽ là tới ám sát ta?”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười to bảo: “Nếu ta muốn ám sát ngài thì cần gì đường hoàng đi vào từ cửa chính chứ?”

Nói rồi Vương Viễn vận nội lực giáng một chưởng thật mạnh xuống đất.

“Ầm!”

Theo tiếng động đinh tai, trên mặt đất cứng rắn in hằn một dấu tay thật sâu.

“Chưởng pháp tuyệt lắm!”

Hòa thượng thấy uy lực từ một chưởng của Vương Viễn thì thở dài nói: “Đại Kim Cương Chưởng Lực của Thiếu Lâm tự quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Ngài thật có mắt nhìn!”

Vương Viễn cũng hơi bất ngờ, không nghĩ tới hòa thượng Mông Cổ cũng biết đến võ học Trung Nguyên.

“Hừ!”

Hòa thượng kia cười lạnh một tiếng, vung tay áo lên, xóa sạch dấu tay trên mặt đất rồi chợt nhìn Vương Viễn nói: “Bêu xấu rồi!”

“!!!”

Vương Viễn thấy vậy thì thầm hoảng hốt. Hòa thượng này quả nhiên không đơn giản, chỉ bằng ngón đòn kia thôi đã đủ ngang cơ với loại cao thủ cấp bậc như Hoàng Dược Sư rồi.

“Ha ha!”

Đà Lôi thấy Vương Viễn bị ép cho lép vế thì bật cười nói: “Đây là quốc sư Kim Luân Pháp Vương của Mông Cổ chúng ta, vị còn lại là nhị đệ tử của ông ta – Đạt Nhĩ Ba.”

Nói tới đây, Đà Lôi lại chỉ chỉ hòa thượng gầy còm cầm hàng ma xử bằng vàng ròng.

Gã nói tiếp: “Nếu không phải vì ám sát ta thì Ngưu tướng quân viếng thăm lúc đêm hôm thế này không biết là có việc gì?”

“Cũng không phải vấn đề gì lớn! Ta chỉ không phục mà thôi!”

Vương Viễn nói: “Bản lĩnh của ta như vậy mà tên Quách Tĩnh kia chỉ cho ta ở phía sau thủ Phàn thành, há chẳng phải dùng người không đúng chỗ? Các cụ thường nói, chim khôn lựa cành mà đậu, ta cảm thấy nguyên soái Đà Lôi không phải hạng không biết nhìn người.”

“Cha tiên sư thằng kia! Ngươi là đồ Hán gian! Ngươi sẽ chết không được tử tế!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nghe mấy lời Vương Viễn nói xong thì ngu người luôn, sau đó luôn miệng chửi ầm lên.

“Người này là ai?”

Đà Lôi bị tiếng mắng chửi của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu hấp dẫn, thấy người đang làm ầm với Vương Viễn kia thì nhịn không được hỏi.

“Y chính là Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu!” Vương Viễn đáp.

“Hóa ra là y!!!” Đà Lôi nhíu mày hỏi: “Ngưu tướng quân làm vậy là có ý gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận