Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1001: Mục đích thật sự của đảo Hiệp Khách

Nếu xem môn phái như một công ty thì người chơi kiệt xuất nhất trong môn phái chính là nhân viên mười hạng đầu trong công ty, còn cháo Lạp Bát này là tiền thưởng cuối năm.

"Còn một sự kiện nữa!"

Sau đó Long đảo chủ lại nói tiếp: "Đảo Hiệp Khách này cũng không phải là một đảo nhỏ bình thường, ở nơi này có một hang đá, nhiều năm trước khi ta và Mộc huynh đi lên đảo…"

Long đảo chủ này không hổ là tên đùa dai, lải nhải nói đến nói lui, tóm gọn lại là: "Trên đảo có bí tịch võ công, hai lão nhân từ khi phát hiện ra đã lĩnh hội theo từng giai đoạn, mấy chục năm nay những cao thủ được mời lên đảo đều không chết, mà là tiếp tục ở lại trên đảo để lĩnh hội bí tịch."

Như thế lại giống hệt với những tình tiết theo lời phe nguyên tác trên diễn đàn.

Người chơi đến nơi đây không chỉ là vì lấy phần thưởng cuối năm, mà mục đích chủ yếu là lĩnh hội bí tịch võ học bên trong hang đá.

Trên đảo có tổng cộng hai mươi tư hang đá, người chơi chia thành năm người một đội, tiến vào hang đá để trợ giúp các tiền bối trong các phái, những người đã được mời đến trước kia, lĩnh hội bí tịch.

Nếu có thể thắng được cao thủ bên trong hang đá thì sẽ có tỷ lệ lĩnh hội được võ học trên vách đá, người chơi đã lĩnh hội được võ học thì có thể rời đi, người chơi đi hết hai mươi tư hang đá mà vẫn chưa lĩnh hội được thì cũng có thể rời đi, chờ sang năm có cơ hội thì lại đến. Nếu trên đường bị cao thủ trong hang đá đánh bại thì sẽ xem như là lĩnh ngộ thất bại, trực tiếp truyền tống ra khỏi đảo.

Nghe xong lời giải thích của Long đảo chủ, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

Vốn tưởng rằng sẽ có nhiệm vụ gì gian nan hơn đang chờ đợi mình, thì ra tất cả chỉ là một cửa ải để nhận thưởng mà thôi.

Có thể đánh thắng được cao thủ trong hang đá hay không thì thứ cần thử thách là thực lực, còn việc có lĩnh hội được võ học hay không thì cái cần thử thách lại là nhân phẩm.

Tuy rằng đã nói là có tỷ lệ hạn chế, nhưng biết đâu có thể lĩnh ngộ được một môn võ học cao cấp, thế là lời to rồi. Cho dù không lĩnh ngộ được võ công hoặc là bị cao thủ trong hang đá đánh bại, mọi người cũng đã uống cháo Lạp Bát, bất kể như thế nào cũng không thiệt.

"Ha ha ha!"

Thấy vẻ mặt của mọi người thoải mái như vậy, Long đảo chủ lại cười ha ha nói: "Mọi người nhất định phải dùng hết toàn bộ sức lực, tuyệt đối không được để cho cao thủ trong hang đánh bại! Một khi bị truyền tống ra đảo, toàn bộ những gì mà mọi người giành được trên đảo sẽ bị…"

"Khấu trừ!" Mộc đảo chủ lạnh lùng nói.

"Hả? Vậy thuộc tính đã tăng lên khi dùng cháo Lạp Bát kia thì sao?" Mọi người hỏi lại.

"Giống vậy cả." Mộc đảo chủ nói tiếp.

"Chết tiệt! Lại còn thế nữa?"

Nghe được lời này của hai người, mọi người lại cảm nhận được sự vô sỉ của nhà thiết kế.

Dựa theo ý tứ của hai vị đảo chủ, tuy rằng thuộc tính tăng lên của mọi người hiện tại đã được ghi lại nhưng vẫn chưa chắc là của mình, nếu bị đánh bại và truyền tống ra ngoài thì hiệu quả của cháo Lạp Bát chỉ là để trải nghiệm, thay vì nói là phần thưởng, không bằng nói là một tầng buff cho nhiệm vụ kế tiếp.

Việc này cũng giống như nhân viên mười hạng đầu đã lấy được tiền thưởng cuối năm rồi, nhưng nếu phạm sai lầm bị ông chủ sa thải thì tất cả tiền thưởng cuối năm đã nhận được trước đó cũng phải trả về… Quả thật là không biết xấu hổ mà.

Trò chơi không phải hiện thực, thiết lập của hệ thống là lớn nhất.

Công ty không biết xấu hổ thì ngươi có thể kiện cáo, còn trò chơi không biết xấu hổ thì tất cả quyền giải thích lại thuộc vê công ty Long Đằng.

Trước hết ghi lại một phần của phần thưởng, người chơi chắc chắn sẽ không muốn thuộc tính tăng lên mất đi, tất nhiên sẽ liều mạng…

Nhưng nếu thất bại, thưởng đã cho sẽ bị thu về, chiếc bánh này quả thật đã được nhà thiết kế vẽ ra rất đẹp.

Một khi đã như vậy, thuộc tính tăng lên trên người tên đại sư huynh xui xẻo của Thần Quyền môn lúc nãy chỉ sợ cũng đã bị hệ thống thu hồi.

Lúc này, người buồn bực nhất là Vương Viễn.

Thuộc tính của cháo Lạp Bát có tăng lên hay không, đối với Vương Viễn mà nói cũng không quan trọng lắm.

Dù sao mấy thứ như cảnh giới võ công này có thể tích lũy theo thời gian, chỉ cần đủ thời gian thì việc tăng thuộc tính không là vấn đề, nhưng mấu chốt là trên người Vương Viễn có một gốc [Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo].

Đây là đạo cụ quan trọng giúp Vương Viễn tăng ngộ tính, nếu bị truyền tống ra khỏi đảo, gốc [Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo] này rất có thể sẽ bị hệ thống thu lại, nào có cái lý như vậy chứ.

"Nếu bây giờ ta rời khỏi thì có thể giữ lại thuộc tính và những vật trên người không?" Vương Viễn giơ tay hỏi.

Ông đây không vào động, không đánh nhau với cao thủ bên trong thôi… Không đánh thì sẽ không thua, hẳn là có thể giữ lại thuộc tính.

"Không thể!"

Mộc đảo chủ liếc mắt nhìn Vương Viễn một cái, quyết đoán gạt bỏ hy vọng hão huyền của Vương Viễn.

Long đảo chủ cười ha ha nói: "Ngưu đại sư, đã đến rồi thì an tâm ở lại, ta và Mộc huynh mời chư vị đến đây là để đồng lòng hợp sức lĩnh hội võ học trên vách đá, nếu ngươi không vào động, đấy chẳng phải là không hợp lý sao?"

"Hầy…" Vương Viễn không có lời nào đáp lại.

Cắn người miệng mềm, đến cũng đã đến rồi, cháo Lạp Bát cũng đã uống xong, lúc này ngươi nói mình không muốn làm, quả thật là không hợp lý.

Sở dĩ tên mập mạp đen nhẻm này bắt mọi người ăn cháo trước là vì muốn bắt thóp mọi người trên cấp bậc lễ nghĩa.

Đến lúc đó có ra tay thì cũng đã chiếm lý trước rồi, không cần nương tay nữa…

Hai cao thủ đã quyết định không nương tay thì ai mà đánh thắng được, nơi đây lại là trên đảo, là địa bàn của người ta, muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy.

"Các ngươi nói rất đúng!"

Chỉ do dự trong chốc lát, Vương Viễn cùng đành phải nói: "Chúng ta đồng ý vào hang đá!"

"Một khi đã như vậy, mọi người mau chóng tổ đội với bạn bè đã quen biết trước đi!" Vương Viễn thức thời như thế, Long đảo chủ buông chiếc đũa trong tay xuống, Mộc đảo chủ cũng thả bát trong tay xuống, chúng đệ tử trên đảo Hiệp Khách cũng buông đao, người chơi đồng loạt toát mồ hôi lạnh, sau tất cả mọi thứ đều hài hòa như vậy.

Nếu năm người lập một đội, bốn người Vương Viễn là bạn bè cũ, đã phối hợp ăn ý, chắc chắn là đi cùng nhau.

Bạch Hạc Lưỡng Sí đương nhiên sẽ không tổ đội với những người khác, vì thế yêu cầu gia nhập đội ngũ bốn người của Vương Viễn, gom đủ năm người.

Mọi người dưới sự dẫn dắt của hai vị đảo chủ Long Mộc, đi tới trước một hang núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận