Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 893: Sa Nhân Úy

Dù sao không có công thì không nhận lộc, Vương Viễn chưa bao giờ thích chiếm lời không công.

“Cái cái gì mà phải ngại, chuyện ta có thể giúp ngươi chỉ có nhiêu đó thôi, dù sao thì so với giúp ngươi đánh nhau, tốn tiền vẫn dễ hơn một chút.”

“Ta…”

Vương Viễn siết nắm tay, cố nén thôi thúc muốn đấm Phi Vân Đạp Tuyết một cái.

Tuy lời này nói không hề xấu, nhưng vẻ mặt khoe khoang giàu có này của Phi Vân Đạp Tuyết thật sự rất thèm đòn, đương nhiên, đối với hắn mà nói, đây chỉ là thao tác cơ bản mà thôi, nếu khoe giàu thật thì không chỉ như vậy.

Trong thế giới trò chơi, người chơi đều là những người rất thực tế, ai cho nhiều lợi ích, thì làm cho người đó, đây đều là những chuyện vô cùng bình thường.

Cho dù là thế giới mô phỏng toàn diện, nhưng thoạt nhìn vẫn cực kỳ chân thực. Người chơi vẫn có thể nhận ra sự khác biệt giữa đồng loại và dữ liệu, nên hiển nhiên sẽ không vô cùng trung thành với NPC.

Cho dù là trong hiện thực, một ông chủ chỉ nói về ước mơ mà không nói đến lợi ích, vậy cũng không có người nào làm tốt với hắn ta, huống chi là thế giới phóng đại bản chất con người lên vô hạn như trong trò chơi.

Nhìn phần thưởng nhiệm vụ, rồi lại nhìn lời hứa hẹn của Phi Vân Đạp Tuyết, nâng cao một tầng cảnh giới hay là nâng cao hai tầng cảnh giới, với câu hỏi trắc nghiệm này, chỉ cần không ngu thì sẽ biết nên làm thế nào.

Chẳng mấy chốc, đám người chơi Ngũ Độc giáo đều đưa ra sự lựa chọn của mình, tỏ vẻ mình bằng lòng muốn hai tầng cảnh giới, sau đó thêm bạn bè với Phi Vân Đạp Tuyết, rồi rút khỏi nhiệm vụ, rời khỏi quảng trường.

“Ha ha!”

Thấy đám cao thủ Ngũ Độc giáo rời đi, Vương Viễn thuận tay nhận nhiệm vụ, sau đó cười ha ha, nhìn Lam Phương Hoàng và bảo: “Tiểu Lam này, hình như ý chí của đệ tử Ngũ Độc giáo các ngươi không kiên định cho lắm, lại để ta thắng đơn giản như vậy, có thể đưa thuốc giải cho ta được chưa?”

“Đừng vui mừng quá sớm!”

Lam Phượng Hoàng chỉ ra phía sau Vương Viễn, nói với vẻ không phục: “Ngươi không nhìn thấy vẫn còn một người nữa sao?”

“?”

Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết nhìn theo hướng ngón tay nàng ta chỉ, chỉ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở nơi cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào Vương Viễn.

“Người anh em, hai tầng cảnh giới độc công đó!” Phi Vân Đạp Tuyết thấy có người không hề lay chuyển trước điều kiện của mình, không khỏi có hơi kinh ngạc, hắn đi qua đó, nói: “Ngươi thật sự không cân nhắc chút sao?”

“Ba tầng ta cũng không cân nhắc, ta chỉ muốn tận tay giết chết hòa thượng này một lần.” Người nọ đáp với vẻ dữ tợn.

“?”

Phi Vân Đạp Tuyết quay đầu nhìn về phía Vương Viễn, hỏi: “Kẻ thù của ngươi sao?”

“Có lẽ thế…” Vương Viễn sờ ót, đáp: “Nhìn quen mắt lắm, nhưng không nhớ nổi tên là gì?”

“Lợi hại!” Phi Vân Đạp Tuyết thán phục, kẻ thù nhiều đến mức không nhớ rõ được, hòa thượng này thật đúng là nhân tài.

“Ngươi không nhận ra ta sao?”

Thấy Vương Viễn vậy mà lại nói không nhận ra mình, người chơi đó lại càng tức giận hơn. Hắn ta vẫn luôn coi Vương Viễn là mục tiêu, nhưng Vương Viễn lại quên mất hắn ta là ai, trong lúc nhất thời, một cảm giác nhục nhã trào lên trong lòng người chơi đó.

“Vậy ngươi là ai?” Vương Viễn mang vẻ mặt mơ hồ.

“Ngươi đã quên rồi? Trước kia ngươi đã từng cướp một đứa trẻ ở Đại Lý.” Người đó nói.

“Cái gì? Ngươi mất trí đến vậy sao?” Phi Vân Đạp Tuyết trừng to mắt, sao tên hòa thượng này lại lắm trò gian trá như vậy?

“Ồ… ta biết ngươi là ai rồi, ngươi tên là gì ấy nhỉ?” Vương Viễn nghe vậy, lập tức nhớ ra người này, nhưng vẫn không nhớ nổi tên.

“Sa Nhân Úy!” Người chơi nọ đáp.

“Sa Nhân Úy?”

Nghe được ba chữ này, Vương Viễn hơi ngẩn ra.

“Ngươi nhớ ra rồi sao?” Sa Nhân Úy mừng rỡ như điên.

“Nghe quen tai lắm nhé, nhưng chẳng qua chỉ là một người không quan trọng!” Vương Viễn phất tay, tỏ vẻ không biết.

“Đệt!”

Sa Nhân Úy nổi cáu, cảm thấy mình ghim thù Vương Viễn lâu như vậy, quả thực giống như một thằng ngáo.

Vương Viễn không nhớ ra người này là ai, nhưng Phi Vân Đạp Tuyết ở bên cạnh, đã từng nghe nói tới tên tuổi của Sa Nhân Úy.

Hắn ta nghe vậy thì ngạc nhiên bảo: “Sa Nhân Úy, cao thủ số một của phái Ngũ Độc! Lão Ngưu, ngươi còn có mâu thuẫn với gã nữa sao?”

“Thật sự chẳng có ấn tượng gì cả!” Vương Viễn gãi đầu.

“Gã lợi hại lắm!” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Nghe nói trình độ dùng độc của người này cực cao, hơn nữa bản thân còn bách độc bất xâm, là cao thủ dùng độc số một thiên hạ được công nhận!”

“Cao thủ dùng độc số một thiên hạ, có cùng một tính chất với cơ quan sư số một thiên hạ của Linh tử phải không?” Vương Viễn cười.

Tuy người chơi hệ độc nhiều hơn người chơi hệ cơ quan không ít, nhưng so với quyền cước và vũ khí thì lại ít hơn rất nhiều, cái gọi là cao thủ dùng độc số một này, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

“Cái thứ hàng này thật sự lợi hại đấy, nghe Trường Tình Tử nói hai người bọn họ đã từng tỷ thí một lần, Bích Lân Yên của Trường Tình Tử cũng không có tác dụng với gã.” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Ngươi tuyệt đối đừng khinh địch!”

“Hở? Mạnh như vậy sao?”

Nghe thấy Phi Vân Đạp Tuyết nói như vậy, Vương Viễn có hơi bất ngờ.

Bích Lân Yên của Trường Tình Tử mạnh mẽ đến đâu, thì Vương Viễn vẫn vô cùng hiểu rõ, thứ đồ chơi đó gặp chân khí là cháy, càng kháng cự lại càng dữ dội, nếu hắn không mở [Kim Cương Bái Tháp] ra, thì cũng không dám đón đỡ. Sa Nhân Úy này có thể ngăn chặn được độc được cỡ như Bích Lân Yên, rõ ràng là có tài thật sự.

“Hừ hừ!”

Ngay khi Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đang thì thầm to nhỏ, thì Lam Phượng Hoàng hừ lạnh, bảo: “Hòa thượng thối, bây giờ đã có người thi đấu với ngươi rồi.”

“Đấu thì đấu thôi, ta còn sợ gã chắc?”

Vương Viễn bày ra dáng vẻ chẳng hề gì, ngoắc tay với Sa Nhân Úy, nói lời khiêu khích: “Chấp ngươi một tay cũng được!”

Cùng một đạo lý không phải đang khoe của của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn cũng không phải thích thể hiện, thân là số một thiên hạ được hệ thống đích thân phong tặng, ngay cả loại cao thủ đỉnh cấp như Bạch Hạc Lưỡng Sí còn bị Vương Viễn chà trên mặt đất, huống chi là loại môn phái không am hiểu quyền cước như phái Ngũ Độc, chỉ dựa vào độc dược hại người, có thể có được bản lĩnh lớn đến đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận