Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 715: Bán với giá năm nghìn lượng vàng

Chơi trò chơi đến cảnh giới này rồi, Vương Viễn đúng thực là độc nhất vô nhị.

“Cho nên bố Ngưu sẽ tặng Thái Cực Thần Công này cho con đúng không?” Mario tận dụng cơ hội hỏi.

So với việc làm thế nào mà Vương Viễn có được Thái Cực Thần Công, thì Mario lại quan tâm đến vấn đề quyền sở hữu Thái Cực Thần Công này hơn.

Điều kiện học Thái Cực Thần Công là phải có Thái Cực Quyền trước… nhìn chung trong toàn bộ đội Một Đám Ô Hợp thì chỉ có một mình Mario là học Thái Cực Quyền rồi, nên môn công pháp này hiển nhiên đã mang họ Ma.

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”

Vương Viễn nghe vậy, cũng bắt chước giọng điệu của Diệt Tuyệt sư thái mà đáp lời.

“Lão Ngưu nói chí phải! Lão Ma không biết xấu hổ!”

Nghe thấy lời nói của Vương Viễn, những người khác trong đội Một Đám Ô Hợp đều đồng thanh khen ngợi.

Mario đúng là nghĩ quá đẹp. Nếu là trang bị và công pháp bình thường thì cũng thôi đi. Dù sao có quý đến đâu cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Nhưng đây là thứ gì? Là cái thế thần công! Trong toàn bộ trò chơi cũng chỉ có một bản võ học này, ném ra ngoài chắc chắn sẽ có giá rất cao thậm chí là vô giá. Mà mang đến hội đấu giá, thì ít nhất cũng phải từ bảy chữ số trở lên. Chỉ vậy cũng đủ khiến một người bình thường trở thành nhà giàu mới nổi rồi.

Tuy mọi người đều là bạn bè, nhưng anh em ruột còn giết người tính sổ thì thôi, huống chi là một thứ quý giá như vậy, nào có lý gì lại thuận tay đem tặng chứ.

“Đệt! Gọi không ngươi hai tiếng bố ơi rồi!” Mario buồn bực.

“Ta cũng chỉ kêu ngươi gọi bố, chứ không nói ngươi gọi bố rồi thì sẽ tặng cho ngươi!” Vương Viễn cười bảo: “Cơ mà, hai tiếng bố ơi này gọi cũng êm tai lắm đấy, chúng ta lại là bạn bè, nên ta có thể ưu tiên bán bản bí tịch này cho ngươi.”

“Bán cho ta… vậy bao nhiêu tiền? Không đến mấy trăm lượng vàng đấy chứ?” Mario lầm bầm một mình.

“Bỏ đi, vừa nhìn đã biết ngươi không có thành ý rồi, ta vẫn nên ném vào hội đấu giá thì hơn!” Vương Viễn thu bí tịch lại, nhắn lại một tin.

Nói đùa, lúc trước hắn bán Tịch Tà Kiếm Pháp cho Bôi Mạc Đình còn bán được ba trăm nghìn tệ tiền mặt đó, quy ra giá vàng khi ấy cũng phải hơn sáu trăm lượng vàng. Lúc đó Vương Viễn và Bôi Mạc Đình không hiểu giá thị trường, hơn nữa Tịch Tà Kiếm Pháp chỉ là chiêu thức, nói một cách tương đối thì cũng không đáng giá như vậy.

Hiện giờ giá vàng đã giảm xuống rất nhiều, Thái Cực Thần Công lại là môn công pháp nội công duy nhất có cấp bậc cái thế thần công, chỉ riêng giá trị mà nói, thì ít nhất cũng phải gấp mười lần Tịch Tà Kiếm Pháp. Vậy mà Mario lại không biết xấu hổ, chỉ muốn bỏ ra mấy trăm lượng vàng, quả đúng là nằm mơ.

“Đừng… đừng mà bố ơi!” Nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, Mario hoảng loạn ngay tại chỗ, vội vàng bảo: “Ngươi nói đi, bao nhiêu tiền, cứ ra giá đi được không, ta sẽ đi gom!”

“Ta nào biết bao nhiêu tiền đâu?” Vương Viễn đáp: “Ta cũng chưa từng bán thứ như vậy bao giờ.”

“Ông chủ, ông chủ!” Bôi Mạc Đình vội vàng @Phi Vân Đạp Tuyết.

Trong đoàn đội Một Đám Ô Hợp, ngoài thứ xui xẻo mua phải tuyệt học đoạn tử tuyệt tôn với giá thấp như Bôi Mạc Đình, thì chỉ có mỗi Phi Vân Đạp Tuyết là có khả năng tài chính có thể mua được tuyệt học.

“Cái này à…” Phi Vân Đạp Tuyết nhìn thoáng qua nhật ký trò chuyện, rồi trầm ngâm đáp: “Nếu dựa theo giá thị trường, thì cái thế thần công đại khái tầm tám nghìn lượng vàng!”

“Tám nghìn lượng vàng á? Ta bán ta cho ngươi luôn này có được không” Mario sắp bật khóc luôn rồi!

Tiểu tử này ngày thường cũng đi khắp nơi kiếm lợi ích, nhưng không giống Vương Viễn có thể tùy tiện kiếm được một khoản tiền lớn từ thủ đoạn bất chính. Có thể móc ra được một nghìn lượng vàng, đã là cực hạn của hắn ta rồi.

“Nể mặt bạn bè, ta hạ giá cho ngươi, năm nghìn lượng vàng thì sao?” Vương Viễn nói: “Ngươi biết đây đã là giá vốn rồi đó!”

Lời này của Vương Viễn thật ra cũng không phải là tùy tiện nói vớ vẩn. Nếu dựa theo suy nghĩ của hắn lúc đầu để lấy được phần thưởng, thì nhất định phải học Cửu Dương Chân Kinh trước mới được. Mà phí luyện chế Tái Tạo Đan cũng đã mất năm nghìn lượng rồi, nên nói năm nghìn lượng là giá vốn cũng không hề quá lố một chút nào.

“Năm nghìn lượng vàng á? Năm nghìn lượng vàng ta cũng không có đâu... có thể giảm giá thêm được không...?” Mario chán nản nói.

Trong mắt của người chơi bình thường thì năm nghìn lượng và tám nghìn lượng vàng cũng không có gì khác biệt. Nó tương đương với việc hỏi tác giả hướng về Thanh Hoa hay là Bắc Đại ấy... đều là những chuyện không gần với thực tế.

“Vậy ngươi nói xem, giảm bao nhiêu đây?” Vương Viễn hỏi.

“Chín mươi phần trăm!”

“Cút!” Vương Viễn cũng chẳng thèm nghĩ, mà trực tiếp quăng một chữ “cút” ra.

Ở trên phố nghe đồn, Đạo Nhân Thất Đức - Mario của phái Võ Đang vô liêm sỉ, đê tiện, bỉ ổi, lần này Vương Viễn đã thật sự được chứng kiến rồi.

“Vậy trả góp được không?” Mario lại hỏi.

“Ngươi nghĩ ta là thằng ngu sao?” Vương Viễn gửi lại một ngón tay giữa.

Cấp bậc của người chơi trong trò chơi càng cao, thì tốc độ cày tiền trò chơi sẽ càng nhanh, cùng với thời gian nghỉ thi đấu, tốc độ mất giá của tiền trong game cũng càng lúc càng nhanh.

Ở giai đoạn hiện tại, năm nghìn lượng vàng cũng được xem như một số tiền lớn, nhưng mấy tháng sau, e rằng năm nghìn lượng vàng cũng không đáng là gì. Nếu đợi đến sau khi mở dịch vụ nạp tiền vào trò chơi, thì nhiều lắm cũng chỉ là năm trăm lượng... thậm chí còn có khả năng thấp hơn.

Cho nên hiển nhiên khỏi cần nghĩ đến cái thứ trả góp này đi.

“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta là anh em, ngươi cũng không thể hành ta như vậy được! Đợi ta gom đủ tiền vậy không biết đến bao giờ nữa!” Mario cầu xin nói.

“Mượn đi!”

Vương Viễn cười xấu xa nói: “Có đại phú ông mà lại không cần, ngươi có phải là thằng ngu không vậy?”

“Đại phú ông...”

Mario vẫn chưa phản ứng lại được Vương Viễn có ý gì, thì lúc này Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Ta có năm nghìn lượng vàng đấy... nhưng ta cũng sợ bị mất giá.”

“Ha ha, không sao đâu!”

Vương Viễn cười ha ha và bảo: “Ngươi cứ coi nó như tiền lương chi cho lão Ma ở Hoa Sơn Luận Kiếm đi...”

“Nếu là năm nghìn lượng, vậy phải tiến vào năm hạng đầu mới được.” Phi Vân Đạp Tuyết do dự đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận