Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1461: Bang chủ phế vật

“Ha ha!”

Sau khi Đinh Xuân Thu dọa lui đám người Cái Bang, lão bèn cười hỏi Trang Tụ Hiền: “Tên nhãi ranh, ngươi đã trúng kịch độc Thấu Cốt Đinh của ta, nếu trong vòng một canh giờ không có thuốc giải thì sẽ độc phát thân vong, bây giờ ngươi đã phục hay chưa?”

“Ta phục, ta phục!”

Tuy rằng nội công của Trang Tụ Hiền rất thâm hậu, nhưng hắn cũng không biết bản thân đã bách độc bất xâm, bị Đinh Xuân Thu hù dọa như vậy, hắn lập tức dập đầu xin tha

“...”

Quần hùng trong thiên hạ trông thấy cảnh này thì đều chau mày, trong lòng càng thêm khinh thường Cái Bang.

Cái Bang cũng là danh môn chính phái, mấy đời bang chủ trước cũng đều là anh hùng hào kiệt, không thể ngờ được bang chủ đương nhiệm tuy võ công không tầm thường, nhưng tính cách lại ăn hại như vậy. Người tập võ phải có cốt khí, đại trượng phu chết thì chết, việc gì phải dập đầu xin tha với Tinh Túc lão quái chứ.

Phế vật, hoàn toàn là một tên phế vật!

Khinh bỉ, khinh bỉ vô cùng!

“Tinh Túc lão tiên! Danh lừng vũ trụ! Đức sánh cửu thiên! Đánh đâu thắng đó, mấy tên nhãi nhép không chịu nổi một đòn!!”

Đệ tử phái Tinh Túc lại tiếp tục khua chiêng gõ trống, không ngừng hoan hô.

“Ha ha ha!”

Đinh Xuân Thu vô cùng đắc ý, vuốt râu nói: “Lão tiên ta cũng là người thích người tài, ta thấy ngươi thiên phú dị bẩm, có bằng lòng gia nhập phái Tinh Túc ta không?”

“Đệ tử nguyện ý, đệ tử nguyện ý!” Trang Tụ Hiền lại dập đầu thêm lần nữa.

“...”

Bang chủ đã bái Đinh Xuân Thu làm sư phụ, chúng trưởng lão Cái Bang cũng xấu hổ đến mức mặt già đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Con mẹ nó chuyện quái gì không biết nữa...

“Được được được!”

Đinh Xuân Thu cười tủm tỉm nói: “Gia nhập sư môn của ta thì phải nghe theo sự sai khiến của ta, đồ nhi ngoan, ngươi giết Huyền Từ cho ta!”

Dứt lời, Đinh Xuân Thu chỉ về phía phương trượng Huyền Từ.

“Ta... Ta...”

Trang Tụ Hiền liếc nhìn Huyền Từ, liên tục lắc đầu xua tay nói: “Tuy rằng Cái Bang muốn tranh cao thấp với Thiếu Lâm tự, nhưng chúng ta không oán không thù, không cần thiết phải đổ máu giết người.”

Tuy rằng Trang Tụ Hiền rất hạ lưu, nhưng hắn vẫn biết thế nào là phải trái đúng sai.

Huyền Từ thì lại không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên nhìn Trang Tụ Hiền.

“Ha ha!” Đinh Xuân Thu cười nói: “Thuốc giải ở trong tay ta, muốn giết Huyền Từ hay không là do ngươi, có cho thuốc giải hay không thì lại là do ta.”

“Ách...”

Trang Tụ Hiền chần chờ một lúc, sau đó hắn đứng lên nói: “Phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm tự, phái Thiếu Lâm là môn phái đứng đầu trong chốn võ lâm, Cái Bang lại là bang phái lớn nhất trong giang hồ, từ trước đến nay là hai hổ của Trung Nguyên, cũng không chi phối lẫn nhau. Hôm nay chúng ta phải phân cao thấp, người thắng làm Minh chủ võ lâm, người thua phải nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ võ lâm, không được làm trái.”

Huyền Từ cũng không muốn ra tay với hắn, nhưng bị người khiêu chiến chẳng lẽ lão lại trốn tránh? Vì thế Huyền Từ chắp tay trước ngực nói: “Cái Bang Thiếu Lâm vẫn luôn là anh em với nhau, không biết vì sao Trang bang chủ lại đột khởi binh vấn tội, cũng mong Trang bang chủ hãy cho lão nạp biết. Anh hùng trong thiên hạ đều ở đây, thị phi đúng sai đều sẽ có công luận.”

“Chuyện kia... Chuyện này...”

Trang Tụ Hiền chỉ là một kẻ bị người khác điều khiển, ưu điểm duy nhất chính là nội công thâm hậu, nếu so với “chính trị gia” cao tay như Huyền Từ, quả thật hắn rất “non”. Chỉ với một câu mà Huyền Từ đã khiến hắn á khẩu không trả lời được.

Lúc này, Toàn Quan Thanh bước lên nói: “Vận mệnh đất nước của Đại Tống ta đang gian nguy, giang hồ đồng đạo nhưng lại không thể đồng lòng hợp lực, đến mức phải chịu sự ức hiếp của ngoại bang. Bởi vậy Cái Bang mới chủ trương lập một vị Minh chủ võ lâm mới, mọi người phụng theo hiệu lệnh, có chuyện gì lớn xảy ra thì cũng không loạn thành một nồi cháo. Huyền Từ phương trượng, ngươi có tán thành không?”

“A di đà phật!”

Vương Viễn nghe vậy bèn cười nói: “Toàn trưởng lão nói rất đúng, nhưng theo ta được biết, Trang bang chủ đã bái sư phái Tinh Túc, hay là ngươi muốn giao võ lâm Trung Nguyên cho tà phái Tinh Túc thuộc Tây Vực? Sư phụ ta tuyệt đối sẽ không tán thành!”

“Không sai! Chúng ta cũng không tán thành!” Quần hùng đồng loạt nói: “Vì sao phải để chúng ta phục tùng đám ngoại bang Tây Vực chứ?”

“Đại sư Ngộ Si nói vậy là sai rồi!” Đinh Xuân Thu ho khan một tiếng nói: “Lão phu là nhân sĩ của Khúc Phụ thuộc Sơn Đông, người cùng quê với thánh nhân Khổng Tử. Phái Tinh Túc chỉ là ẩn cư ở Tây Vực, đâu phải là ngoại bang chứ. Huống chi tiền thân của Thiếu Lâm tự các ngươi là ở Thiên Trúc, nếu nói là ngoại bang... vậy thì phải là Thiếu Lâm tự mới đúng.”

“Chuyện này...”

Vương Viễn nao nao.

Má nó, quả nhiên, Đạt Ma Tổ Sư nắm giữ bản quyền, cho dù Thiếu Lâm tự dần dần Hán hóa cho tới nay, cũng không bỏ được cái mũ man di ngoại bang...

“Hừ hừ!!” Vương Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu nói Thiếu Lâm là môn phái ngoại bang, vậy Dịch Cân Kinh mà Trang bang chủ học trộm chẳng lẽ lại không phải là võ học của Thiếu Lâm?”

“Dịch Cân Kinh?!”

Mọi người xung quanh nghe thấy ba chữ Dịch Cân Kinh, lúc này mới bừng tỉnh.

Khó trách nội công của Trang bang chủ lại thâm hậu như vậy, hóa ra là học trộm tuyệt học Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự... Học đồ của người ta, còn muốn tới cửa khiêu chiến, cũng quá hạ lưu rồi đó.

“Võ công trong thiên hạ, khó mà biết cội nguồn đến từ đâu, chuyện hôm nay cũng đừng nên nhắc tới sự phân biệt giữa Trung Hoa và man di.” Toàn Quan Thanh dù sao cũng là một kẻ đa mưu túc trí, trực tiếp lảng sang chuyện khác: “Chuyện hôm nay, mọi người hẳn là nên dùng võ công để quyết định mạnh yếu, nếu không nói nguyên buổi ai cũng không phục ai, quần hùng trong thiên hạ cũng sẽ không tin phục. Nếu phương trượng Huyền Từ biết tự lượng sức mình, vậy thì chỉ cần chịu thua, Trang bang chủ của chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép Thiếu Lâm tự.”

“Không sai! Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhảm nữa!” Trang Tụ Hiền cũng có chút chờ không nổi.

Dù sao trong mấy cuộc trò chuyện này, hắn hoàn toàn không chen miệng vào được, thà ra tay đánh nhau còn thoải mái hơn ấy chứ.

“Ha ha!”

Vương Viễn nghe vậy, lập tức vận nội công cười ha ha.

“Ong!”

Mọi người ở đây chỉ cảm thấy bên tai nổ vang, suýt chút nữa không đứng thẳng được.

Toàn Quan Thanh bị chấn động đến mức lỗ tai chảy ra máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận