Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 476: Phương pháp chữa trị

Mario nghiêm mặt nói: “Không cần so nữa, ta mang vị cô nương này tới núi Võ Đang là được chứ gì.”

Con mẹ nó, trong lòng Mario đã sắp vỡ vụn đến nơi, coi như là mình xui xẻo nên mới quen với hai tên súc sinh này. Luận võ gì chứ, hai tên này người này còn mạnh mẽ hơn người kia, so cái nồi ấy, không phải là muốn cho ông đây ăn đánh sao. Ông đây mới không bị các ngươi lừa đâu!

“Vẫn là Mã đạo gia từ bi, hòa thượng ta bái phục chịu thua! Ha ha!”

Giao A Châu cho Mario, Vương Viễn nói mát một câu, sau đó đi thẳng tới Thiếu Lâm tự.

“Ngươi phải chăm sóc nàng ấy cho thật tốt, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!” Tống Dương vung quyền với Mario, sau đó xoay người rời đi.

“Cút đi cút đi!”

Nước mắt của Mario theo gò má chảy xuống bên dưới. Một cơn gió thổi qua, trong lòng hắn ta cảm thấy thê lương cực kỳ.

...

Thiếu Lâm tự, Đại Hùng bảo điện.

“Việc ở Tụ Hiền trang thế nào rồi?”

Thấy Vương Viễn đi tới Đại Hùng bảo điện, Huyền Từ ngẩng đầu lên, mặt không chút cảm xúc hỏi.

“Đệ tử xấu hổ không làm tròn sứ mệnh!”

Vương Viễn cúi đầu nói: “Tối hôm qua ngủ muộn quá, ngày hôm nay lúc đuổi đến Tụ Hiền trang thì đã tan cuộc rồi, có người nói Kiều Phong bị một người đàn ông cao lớn che mặt bắt đi, tung tích không rõ.”

“Thật sao?”

Huyền Từ nhìn chằm chằm Vương Viễn, nói: “Theo ta được biết, nếu ngươi nhận nhiệm vụ mà không đến trình diện, hệ thống sẽ không kích hoạt cốt truyện của Tụ Hiền trang.”

“Ha ha...”

Nghe lời Huyền Từ nói, Vương Viễn lúng túng gãi đầu một cái, nói: “Phương trượng đại sư anh minh thần võ, ta biết sẽ không giấu được ngài. Có điều lần này ta lòng dạ từ bi cứu một vị cô nương, tuyệt đối không hề giúp đỡ Kiều Phong.”

“Thiên mệnh không thể trái!”

Huyền Từ thở dài một tiếng, nói: “Xem ra các ngươi không có duyên với công pháp cao cấp của bản môn rồi, đây cũng là mệnh số của Thiếu Lâm tự. Có điều ngươi trở về chắc hẳn không phải là vì muốn nói chuyện này với ta đâu nhỉ.”

“Điều này cũng không hẳn!”

Vương Viễn cười hì hì nói: “Nếu như có người bị Đại Kim Cương Chưởng của ngài đánh trúng, vậy phải chữa trị như thế nào?”

“Chữa trị?”

Huyền Từ tự hào cười nói: “Tuy rằng tu vi và võ công của lão nạp không phải là vô địch thiên hạ, nhưng võ học của Thiếu Lâm vô cùng uyên bác, trúng một chưởng của lão nạp thì hoàn toàn không cần phải chữa trị.”

“Ha...”

Vương Viễn nghe vậy, không nhịn được mà bĩu môi. Lão hòa thượng Huyền Từ này trông thì có vẻ rất khiêm tốn, không nghĩ tới lão cũng là một người kiêu ngạo như vậy.

“Đừng khoác lác nữa!”

Vương Viễn nói: “Sau khi người kia bị ngươi đánh một chưởng, đã có cao nhân truyền chân khí kéo dài tính mạng, sau đó lại nuốt Hồi Thiên Đan, bây giờ đã sắp chết đến nơi rồi.”

“Bị ta đánh một chưởng? Hẳn là tên trộm trộm kinh thư đêm đó?” Huyền Từ cảnh giác nói.

Ngày thường Huyền Từ chỉ ở Thiếu Lâm tự, hoàn toàn không ra khỏi cửa. Lần ra tay gần đây nhất chính là lần đánh nhau với Kiều Phong, kết quả một chưởng đánh vào gương đồng, gương đồng lại đánh về phía một người xa lạ khác.

“Ặc...”

Nghe Huyền Từ nói thế, trong lòng Vương Viễn không khỏi căng thẳng.

Mẹ, lão hòa thượng này quả thật rất thông minh, mấy chi tiết nhỏ này thôi mà cũng có thể khiến lão quay xe về chuyện trộm kinh thư.

Vương Viễn hiểu rõ hơn ai hết việc A Châu trộm kinh thư quan trọng đến mức nào, Huyền Từ sao có thể cứu nàng chứ?

Đảo mắt một lượt, Vương Viễn cũng không phủ nhận, mà nói một cách nghiêm túc: “Có lẽ vậy, dù sao Tiết Mộ Hoa có nói trên đời này cũng chỉ ngươi mới có chưởng lực như vậy. Hiện giờ người kia đã hôn mê bất tỉnh, nếu thật sự là tên trộm kinh thư đêm đó, chẳng may nàng ta chết rồi, e rằng kinh thư của chúng ta sẽ không tìm lại được.”

“Thật sao?” Huyền Từ ý tứ sâu xa liếc nhìn Vương Viễn: “Sao ta lại cảm thấy tên nhãi ranh nhà ngươi có dụng ý khác nhỉ?”

“Làm gì có chuyện đó!” Vương Viễn chính trực, nghiêm minh nói: “Ngưu mỗ chính là thanh niên kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm, đương nhiên phải giúp Thiếu Lâm phát dương quang đại.”

“Thôi thôi!” Huyền Từ cười khổ vẫy tay một cái, nói: “Ta biết ngươi rất bướng bỉnh, nhưng cũng không phải là loại người làm mấy chuyện thương thiên hại lí. Trên đời này cũng chỉ có hai người chúng ta tinh thông Đại Kim Cương Chưởng, nói cho ngươi cách chữa trị cũng không phải là không thể.”

“Phù...” Vương Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong số những NPC mà hắn đã gặp, có lẽ Huyền Từ không phải là người có võ công mạnh nhất, thế nhưng chỉ số thông minh của lão chắc chắn là số một số hai. Chẳng hiểu vì sao, khi Vương Viễn đứng ở trước mặt lão già này, hắn sẽ có cảm giác bản thân bị nhìn thấu toàn bộ, lão chẳng khác nào là phiên bản lúc già của mình, đúng là thành tinh.

Có điều cũng may, Huyền Từ vẫn tương đối cưng chiều đứa đồ đệ duy nhất của mình... Nếu đổi lại là Phương Chứng đại sư, dám bảo vệ tên trộm kinh thư, e rằng đã lập tức thanh lý môn hộ từ lâu rồi.

Lúc này, Huyền Từ lại nói: “Lão nạp nghiên cứu Đại Kim Cương Chưởng mấy chục năm, có thể liên tục truyền chân khí kéo dài tính mạng cho kẻ trúng một chưởng của ta – trên đời này vẻn vẹn chỉ có hai người. Ngoại trừ bang chủ tiền nhiệm của Cái Bang – Kiều Phong ra, người còn lại chính là Trương lão tiên sinh của Võ Đang.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận