Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 664: Binh lính Mông Cổ

Những môn phái nhỏ này vốn do năm phái lớn tìm đến góp cho đủ số lượng, bọn họ rời đi cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn đến chuyện ở đây, dù sao cho dù bọn họ có cầm được Đồ Long Đao cũng không có bản lĩnh mà giữ.

Nhưng năm môn phái lớn vốn có thực lực đoạt được Đồ Long Đao, bọn họ dĩ nhiên sẽ không vì mấy lời Vương Viễn nói mà giải tán.

Thiếu Lâm tự rời đi chẳng qua vì bất đắc dĩ, đệ tử trong môn phản bội quay sang giúp Võ Đang, ba lão tăng đời chữ Không cũng hết cách.

Bốn phái còn lại tuyệt đối sẽ không mắc bẫy.

"Cha! Cha ơi!"

Ngay khi bốn phái lớn định làm loạn, đột nhiên bên ngoài điện có tiếng trẻ con kêu to vọng lại.

“Con cái nhà ai, khách sáo đến vậy?”

Mọi người trong đại điện nhìn về phía phát ra tiếng kêu, chỉ thấy trước cửa đại điện có một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục Mông Cổ ôm một đứa bé trai chừng tám, chín tuổi trong tay. Đứa bé kia bị bịt kín miệng, nó không ngừng ra sức giãy giụa.

“Vô Kỵ! Vô Kỵ!”

Nhìn thấy đứa bé kia, con ngươi của Trương Thúy Sơn co rụt lại, lúc này y giống như phát điên gào lên một tiếng, đồng thời thả người xông về phía bên ngoài cửa.

“Ồ?”

Trông thấy dáng vẻ này của Trương Thúy Sơn, NPC và người chơi của các phái lớn bên trong điện đều cảm thấy nghi hoặc không thôi, đồng thời trong ánh mắt của bọn họ cũng xuất hiện một chút mừng rỡ.

Dựa vào biểu hiện của Trương Thúy Sơn, đứa bé ở bên ngoài cửa kia chắc chắn chính là con của y. Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, lúc này Trương Vô Kỵ bị người nọ bắt, bọn họ không tin Trương Thúy Sơn sẽ không nghe theo.

Vốn dĩ mọi người đã không còn hy vọng gì về chuyện này, nhưng bây giờ Trương Vô Kỵ bị bắt, bọn họ lại đột nhiên nhìn thấy một chút hy vọng.

“Đừng để cho Trương Thúy Sơn chạy mất!”

Đạo Vô Hưu thấy thế, lập tức xông tới định ra tay ngăn cản.

“Mau hỗ trợ!”

Những người chơi khác ở trong đại điện cũng là mấy kẻ hùa theo đám đông, tình thế lúc nãy nghiêng về phía Vương Viễn, tất nhiên mọi người sẽ không dám bởi vì những việc không nắm chắc mà đi đắc tội Vương Viễn, bây giờ nhiệm vụ lại nghiêng về phía năm phái lớn, đương nhiên là mọi người sẽ chen một chân vào rồi.

Trong lúc nói chuyện, bảy, tám bóng người lao thẳng về phía Trương Thúy Sơn.

Trương Thúy Sơn có thể xem là đồ đệ mà Trương Tam Phong thích nhất, lại là một trong Thất Hiệp Võ Đang, tất nhiên võ công của y sẽ không kém. Đối mặt với đám người chơi đang xông đến, Trương Thúy Sơn vung hai tay, liền ném bảy, tám người kia xuống dưới đất.

Đạo Vô Hưu không có vũ khí trong tay, đương nhiên không thể ngăn được Trương Thúy Sơn.

Ngay lúc Trương Thúy Sơn sắp đột phá vòng vây, ba người Không Văn Không Tính Không Trí lại lùi về phía sau một bước, ngăn lại Trương Thúy Sơn.

Tuy rằng đầu óc của ba vị hòa thượng thuộc thế hệ chữ “Không” này không được “tốt” cho lắm, nhưng thực lực của bọn họ quả thật không hề yếu. Bất kể là người nào, Trương Thúy Sơn cũng không phải là đối thủ của bọn họ, lúc này ba người đồng thời ra tay, y lập tức bị chặn lại.

“Vô Kỵ!”

Nhìn Trương Vô Kỵ ở bên ngoài cửa, Trương Thúy Sơn nghẹn ngào kêu một tiếng, giọng nói vô cùng thê thảm, ai nghe thấy cũng cảm thấy xót xa không thôi.

“A di đà phật!”

Không Trí tụng một câu Phật hiệu, nói: “Ngươi có con trai, vậy chẳng lẽ bảy mươi bảy vị đệ tử Thiếu Lâm bị ngươi và Tạ Tốn giết oan không có người thân sao? Trương ngũ hiệp, ngươi nên nói ra tung tích của Tạ Tốn đi, chỉ cần ngươi nói ra, ba người chúng ta giúp ngươi cứu đứa bé kia.”

“Trời ạ, ta phục rồi!”

Không Trí vừa mới thốt ra mấy lời này, Vương Viễn không khỏi bái phục chịu thua.

Nói thật thì, tuy rằng Huyền Từ không biết xấu hổ, nhưng những việc lão làm đều là vì muốn bảo vệ danh dự của Thiếu Lâm. Có một số việc Huyền Từ vẫn vô cùng kiêng kỵ, ví dụ như khi rơi vào tình huống này, Huyền Từ nhất định sẽ để Trương Thúy Sơn cứu con của mình trước rồi sau đó mới giải quyết những chuyện khác. Nhưng vị hòa thượng Không Trí này không chỉ không để Trương Thúy Sơn cứu con của y, trái lại còn lợi dụng điểm yếu này ép Trương Thúy Sơn phải nói ra tung tích của Tạ Tốn. Hành vi này của lão không những không chỉ là không biết xấu hổ, quả thực có thể nói là vô cùng đê tiện.

“Ác tặc! Mau thả đứa bé ấy xuống!”

Vương Viễn tự nhận sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để “cày” hảo cảm với Trương Thúy Sơn. Thấy y bị ba Không ngăn cản, Vương Viễn hét lớn một tiếng, sử dụng khinh công thả người nhảy một cái đến cửa đại điện. Hắn vận chuyển nội lực, tung một chưởng “Ngã Phật Từ Bi” đánh về phía binh lính Mông Cổ kia.

“Ngã Phật Từ Bi” là một chiêu phách không chưởng thuộc Đại Kim Cương Chưởng, nó cần nội lực cực kỳ thâm hậu làm căn cơ. Một chưởng bổ ra, cách xa mấy mét cũng có thể cảm nhận được, chưởng lực sôi trào mãnh liệt gần như đã ngưng tụ thành thực chất, mọi người trong đại điện không khỏi sợ hãi, đồng thời cũng thán phục tu vi của Vương Viễn.

Nhưng tên binh lính Mông Cổ kia vừa ngẩng đầu, gã lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường, một tay ngăn cản Trương Vô Kỵ, sau đó gã nhấc tay phải lên, đánh một chưởng về phía Vương Viễn.

“Ầm!!!”

Chưởng lực của hai người đụng vào nhau, Vương Viễn và tên binh lính Mông Cổ kia đều lùi về phía sau hai bước, đồng thời một luồng khí lạnh bao phủ khắp nơi. Tất cả mọi người ở bên trong đại điện đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, cả người trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu.

“Ha ha!” Tên binh lính Mông Cổ kia cười khẽ, gã có hơi bất ngờ nói: “Chưởng lực của hòa thượng ngươi rất hung mãnh! Suýt chút nữa lão phu đã không đỡ được rồi!”

Tuy nói vậy, nhưng ai nấy đều thấy được, tên binh lính Mông Cổ kia vô cùng thành thạo điêu luyện tiếp được một chưởng cực kỳ mạnh mẽ của Vương Viễn, dễ dàng thấy được tu vi của người này rất mạnh, có thể nói là rất hiếm trong thời đại này!

Mà vẻ mặt của Vương Viễn thì lại trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm tên binh lính Mông Cổ kia, hắn không nói một lời, hàm răng “khanh khách” va chạm vào nhau.

Má nó, chưởng lực của tên binh lính Mông Cổ này âm hàn cực kỳ, lúc này Vương Viễn chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, đau đớn nói không nên lời. Cũng may hắn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, còn có Thần Công Dịch Cân Kinh, nhờ sự vận chuyển mạnh mẽ của nội lực, bấy giờ mới chậm rãi bình thường trở lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận