Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1520: Bí động Thục Sơn

Công pháp Vương Viễn đang học – Cửu Chuyển Huyền Công – không tồn tại ưu thế này, bởi vì nó căn bản không có thuộc tính ngũ hành.

Không phải cứ học ngự kiếm phi hành là có thể bay luôn được, vũ khí loại kiếm bình thường không dùng linh lực tế luyện sẽ không có khả năng phi hành, cho nên Vương Viễn phải luyện chế một thanh phi kiếm đáp ứng cho nhu cầu này.

Nhắc đến phi kiếm, tầm mắt Vương Viễn chuyển sang đoản kiếm màu xám tro đặt bên phải.

Thanh kiếm này dài ước chừng một thước, toàn thân xám tro, trên thân khắc chữ Triện.

Vương Viễn tiện tay cầm đoản kiếm lên, thuộc tính của nó lập tức hiện lên trước mắt hắn.

[Huyền Quy] (Phi Kiếm)

Thuộc tính: Thủy

Phẩm chất: Nhất giai trung phẩm

Ngoại công +30

Nội công +30

Độ bền: 100/100

Yêu cầu sử dụng: Luyện khí tầng một

Tốc độ phi hành: 150km/h

Huyền Tâm: Cộng 20% tỷ lệ bạo kích

Quy Linh: Có tỷ lệ 20% né tránh một lần tấn công bạo kích

Khắc chế: Cổ trùng hệ độc và pháp bảo

Bối cảnh vật phẩm: Một trong Thất Tu Thần Kiếm do Trường Mi lão tổ luyện chế, chuyên khắc tà ma.



Sau khi phi thăng, trang bị và pháp bảo chia làm thập giai tam phẩm, nhất giai thượng phẩm là cao nhất.

Thuộc tính không còn cố định như trang bị võ giả phàm tục nữa, mà có phần trăm tỷ lệ cộng thêm, tu vi người chơi càng cao, thuộc tính cộng thêm của trang bị pháp bảo càng nhiều.

Trang bị cũng có thuộc tính ngũ hành, giống như thuật ngự kiếm phi hành vậy, đồng thời có cả đặc điểm tương sinh tương khắc.

Thuộc tính trang bị tương sinh với thuộc tính công pháp thì uy lực tạo ra sẽ mạnh hơn, nếu tương khắc, cho dù có mặc thần khí lên người tác dụng tạo ra cũng chẳng lớn bao nhiều, thậm chí còn dính phản phệ công pháp do trang bị của người chơi quá mạnh.

Sau khi người chơi phi thăng sẽ căn cứ theo công pháp tu luyện khác nhau mà sinh ra thuộc tính ngũ hành và kháng thuộc tính khác nhau.

Cho nên người chơi phải hết sức cẩn trọng trong lúc chọn công pháp, cảm ngộ thiên địa lĩnh ngộ công pháp cơ bản là hệ nào thì sau này chú trọng tu luyện hệ đó, nếu không chỉ có làm nhiều công ít.

Đó là nguyên nhân khiến “Trường Sinh Lục Đạo Luân Hồi Quyết” không phân biệt cảnh giới công pháp quý giá như vậy.

Một môn công pháp có thể học đến già, không cần thay đổi mỗi lần thăng cấp, vào giai đoạn cuối trò chơi lấy được công pháp cùng hệ còn có thể tiến hành dung hợp…

Tình huống này giống như vừa mới sinh ra đã mang trên người một món trang bị có thể dùng đến già, đổ bao nhiêu tài nguyên vào trang bị này cũng không cảm thấy xót.



Thuộc tính quan trọng nhất của phi kiếm dĩ nhiên vẫn là tốc độ phi hành.

Tốc độ 150km/h là một chỉ số khá lợi hại, Thần Hành Bách Biến của Vương Viễn cộng với gấu Thái Cực ngự linh cấp mười cũng chỉ bằng bấy nhiêu mà thôi.

Huống hồ bản thân thuật ngự kiếm phi hành đã cộng thêm 60 tốc độ rồi.

Như vậy tốc độ cao nhất có thể đạt được lên đến 240km/h… sắp đuổi kịp xe đua đến nơi rồi.

Mà đó mới là phi kiếm nhất giai trung phẩm thôi đó, nếu là phi kiếm thần cấp thập giai thượng phẩm, tốc độ nhanh đến đâu có thể tưởng tượng được.

Vương Viễn có thần binh Đấu Chiến trong tay, tất nhiên chưa dùng vũ khí nho nhã như phi kiếm bao giờ, cho nên trực tiếp trang bị Huyền Quy ở cột pháp bảo.

“Vụt!”

Huyền Quy hóa thành một luồng sáng xanh lam chui vào trong cơ thể hắn.

Vương Viễn thầm niệm khẩu quyết ngự kiếm.

Dưới chân chợt lóe ánh sáng xanh, một thanh phi kiếm màu xanh da trời dài hơn một trượng, to gần hai mét hiện lên.

Điều khiến Vương Viễn cảm thấy khá bất ngờ chính là, phi kiếm không xung đột với thú cưỡi, sau khi gọi gấu Thái Cực ra, thậm chí ngay cả con gấu cũng đứng được trên phi kiếm, song, tốc độ di chuyển của nó giảm chỉ còn 100.

Đồng thời còn có thêm mục chọn ẩn phi kiếm hoặc là thú cưỡi, xem ra hệ thống cũng cảm thấy cưỡi gấu ngự kiếm có hơi cồng kềnh, nhìn chẳng ra đâu vào đâu.

Tốc độ tăng thêm mặc dù giảm xuống trên diện rộng, nhưng tốc độ khủng khiếp 480km/h vẫn đủ để Vương Viễn vênh mặt lên xưng hùng xưng bá với đời.

Sau khi bỏ túi hai vật phẩm, ánh sáng trên chiếc bồ đoàn ở giữa tản đi, Thái Cực Đồ vốn không cho Vương Viễn chạm vào cũng xuất hiện trước mắt hắn,

Lúc này Vương Viễn rốt cuộc thấy được toàn bộ Thái Cực đồ.

Chỉ thấy xung quanh nó viết sáu chữ Sinh – Tử - Hối – Minh – Hoan – Diệt.

Nhìn lên cảm giác như có thiên quân vạn mã, lại như một tòa thành tách biệt giữa đời, lớp nọ nối lớp kia trải dài bất tận.

[Tiên Thiên Nhất Khí Tiên Phù]

Loại hình: Tiên phù

Bối cảnh vật phẩm: Tiên phù Tiên Thiên, lấy sáu cửa nuôi hai khí âm dương, chuyển hóa thành sức mạnh ngũ hành.

“Í???”

Sau khi thấy thông tin của Tiên Thiên Nhất Khí Tiên Phù, trong lòng Vương Viễn rung động không thôi.

Mặc dù thứ này không có thuộc tính nhưng giới thiệu lại khá trâu bò hai, khí âm dương, sức mạnh ngũ hành, vừa nghe đã biết là một tồn tại siêu phàm.

Nhặt bảo bối nào có lý bỏ lại một món, huống chi còn là đồ xịn nữa chứ.

Vương Viễn căn bản chẳng cần suy nghĩ đã tiện tay chộp lấy Thái Cực Đồ.

Nhưng đúng vào lúc này, một lực hút mạnh mẽ đột nhiên truyền đến.

“Đù, tình huống gì đây?”

Vương Viễn hoảng hốt, muốn nhanh chóng rút tay về nhưng chậm rồi, bàn tay hắn đã chạm vào Thái Cực Đồ.

“Ái da…”

Vương Viễn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu xoay mòng mòng, đợi đến khi hòa hoãn lại, mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi.

Động phủ tiên nhân biến mất.

Đình đài lầu các biến mất.

Tiên đảo lơ lửng giữa trời biến mất.

Lúc này trước mặt Vương Viễn là một biển lửa cháy hừng hực.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã xuyên qua Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, tiến vào bí động Thục Sơn, giang hồ lịch duyệt tăng thêm…]

Lưỡng Nghi Vi Trần Trận? Cái quỷ gì vậy? Thứ mới vừa rồi là Thái Cực Đồ mà?

Vương Viễn mờ mịt chả hiểu gì, chẳng nhẽ bí động Thục Sơn còn có pháp bảo khác?

Vương Viễn gọi phi kiếm ra, đạp chân lên kiếm, điều khiển nó bay về phía trước, bay chừng vài chục phút rốt cuộc cũng tới điểm cuối của bí động Thục Sơn.

Sâu trong đây mọc một cây lim.

Gốc cây cao và to vô cùng, ngước mắt nhìn lên không thấy được đỉnh, đường kính ước chừng dài mấy dặm.

Bên cạnh cây lim có mấy thủ vệ cây canh phòng nhìn khá nhỏ người, dưới tàng cây là một đám quái nhỏ màu đỏ nhảy tới nhảy lui.

Vương Viễn tiện tay ném thuật thăm dò qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận