Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 328: Nhậm Ý Vọng Vi

“Phụt!”

Ngay sau đó hắn ta phun ta một ngụm máu tươi.

Chưởng lực của Vương Viễn hùng hậu như vậy, khiến cho tất cả mọi người đứng xem đều trợn tròn mắt há hốc mồm.

Thế nhưng Ăn Mày Tán Gái lại lộ ra nụ cười đắc ý.

Cùng lúc đó, bàn tay của Vương Viễn đã biến thành màu xanh, hơn nữa còn được bao phủ bởi một tầng sương trắng mờ ảo.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã trúng Bách Độc Băng Tàm Chưởng, tốc độc di chuyển giảm xuống 10%, phòng ngự giảm xuống 10%, trong vòng sáu mươi giây, cứ mỗi một giây khí huyết giảm xuống 50 điểm.]

Âm thanh hệ thống nhắc nhở còn chưa dứt, thì trên đầu Vương Viễn đã bay lên một chỉ số mất máu.

Nhìn thấy DEBUFF giảm lực chiến đấu trên người, Vương Viễn không khỏi kinh ngạc. Mình chính là Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng bốn, ước chừng có đến bốn mươi điểm định lực, có thể miễn dịch bốn mươi phần trăm hiệu ứng sát thương bằng độc và khống chế.

Nếu đã như vậy, hẳn là có thể chịu đựng một chưởng của Ăn Mày Tán Gái, thế nhưng hắn vẫn bị đánh ra một đống trạng thái xấu, chưởng lực của tiểu tử này đúng là rất tà môn.

Lúc này, Ăn Mày Tán Gái vung tay, mấy người chơi phía sau xách đao, nhún người xông về phía Vương Viễn.

“Không ổn!”

Mario thấy thế thì cực kỳ sợ hãi, vừa định xông lên phía trước cứu nguy cho Vương Viễn, nhưng đúng lúc này chỉ thấy Vương Viễn mỉm cười, đột nhiên siết chặt nắm tay.

“Rắc!” một tiếng, toàn bộ băng trên cánh tay của Vương Viễn đều vỡ vụn rồi rơi xuống mặt đất, độc tố màu xanh vờn quanh trên bàn tay cũng lập tức biến mất.

Dã Cầu Quyền thức thứ sáu – Nhậm Ý Cuồng Vi!!

“???!!!”

Thấy một màn như vậy, tròng mắt của Ăn Mày Tán Gái đều bay ra ngoài.

“Chuyện... chuyện này không thể nào!!”

Ăn Mày Tán Gái chỉ vào Vương Viễn ở trước mặt, trong mắt viết đầy vẻ khó mà tin được.

Trong lúc kinh ngạc, thì mấy người chơi Cổ Vãng Kim Lai đã xông đến trước mặt Vương Viễn, đâm thẳng đao kiếm về phía hắn.

Vương Viễn không chút hoang mang, nhẹ nhàng lùi về sau một bước.

“Soạt!”

Mọi người tấn công thất bại.

Ngay sau đó Vương Viễn vung ngang một trảo bằng tay trái.

“Keng keng keng keng!”

Cùng với một chuỗi âm thanh liên tiếp, vũ khí trong tay mọi người va vào nhau, bị Vương Viễn ôm trong tay, chợt tay phải của Vương Viễn liên tục đánh ra, liên tiếp đánh về phía mấy người.

Trang bị vũ khí đối với người chơi mà nói còn quan trọng hơn cả tính mạng, mấy người chơi bị tóm mất vũ khí, hiển nhiên không chịu dễ dàng buông tay, nhưng không buông tay thì không có cách nào tránh được.

“Bốp bốp bốp bốp!”

Lại là một tràng âm thanh trầm thấp, mấy người dường như bị một chưởng của Vương Viễn đánh vào ngực trong cùng một thời gian.

Chưởng lực của Vương Viễn hùng hậu ra sao, Ăn Mày Tán Gái có nội lực thâm hậu đến thế, dùng Bách Độc Băng Tàm Chưởng mà cũng chỉ đỡ được một chút đã bị lấy mất nửa cái mạng, huống chi là mấy người ưỡn ngực mạnh mẽ chịu đựng này.

Chưởng lực của Vương Viễn cũng không khiến người thất vọng, chưởng rơi xuống là người ra đi, tất cả đồng thời mất mạng ngay tại chỗ.

“Đậu má!”

Thấy Vương Viễn dũng mãnh như vậy, mí mắt của tất cả mọi người đều giật giật.

Không nói đến Vương Viễn thuận tay hóa giải Bách Độc Băng Tàm Chưởng của Ăn Mày Tán Gái, mà mấy người chơi vừa rồi đều là cao thủ xuất sư.

Sau khi người chơi xuất sư có thể học võ học trung cấp trong môn phái, thực lực mang tính nhảy vọt, hiển nhiên người chơi ở thời kỳ tân thủ không thể nào so sánh được.

Dưới sự bổ trợ của võ công môn phái trung cấp, có rất ít người chơi da giòn hoàn toàn. Loại chuyện hiếm có này có thể nói là biến mất không để lại dấu vết trong quần thể người chơi sau khi xuất sư. Trừ phi thực lực kém quá xa, bằng không cho dù là Đường Môn da giòn cũng sẽ không bị người đánh chết bằng một chưởng.

Nhưng đại hòa thượng này lại giết chết mấy người trong vài giây ngay tại chỗ trước ánh mắt của bao người, một màn khủng khiếp như vậy quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

Ba người Phượng Vũ Cửu Thiên thì lại đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được mà cảm thán: “Mẹ nó, vậy mà người đánh nhau với chúng ta lại quái vật như vậy, xem ra chuyện lần trước cũng không oan uổng rồi.”

“Đồ giặc, dám làm loạn ở nơi này sao? Chịu chết đi!”

Thiết Diện Phán Quan Thiện Chính vốn là một lão già làm màu thích chõ mồm vào chuyện người khác. Lúc này thấy Vương Viễn đang giơ tay giết chết mấy người trước mặt mình, lại còn mang bộ dáng nhẹ nhàng thư thái không hề áy náy chút nào, lập tức cảm thất mất hết mặt mũi, lúc này giận tím mặt.

Nói xong, Thiện Chính giơ đao chém một phát tới.

Kiều Phong không thể nhúng tay vào chuyện người chơi ra tay với người chơi, nhưng Thiện Chính lại chủ động tấn công Vương Viễn, hiển nhiên Kiều Phong sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Thân thủ của Kiều Phong cực nhanh, nhẹ nhàng kéo một cái đã dẫn Vương Viễn tránh thoát.

Ba người con trai của Thiện Chính là Thiện Trọng Sơn, Thiện Thúc Sơn và Thiện Lý Sơn thấy thế đều nhào tới phía sau Kiều Phong.

Kiều Phong bình tĩnh thoải mái, chỉ duỗi tay ra, tay phải tóm lấy Thiện Thúc Sơn rồi quăng ra xa, tiếp đó lại duỗi một tay túm lấy Thiện Trọng Sơn rồi quăng bay đi, lần thứ ba tóm lấy Thiện Lý Sơn rồi ném xuống đất, duỗi chân giẫm lên đầu gã.

Kiều Phong ra tay nhanh như chớp, khiến người không kịp ứng phó, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết xong hệ số ba người, mà người hoàn toàn đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn không hề di chuyển một chút nào.

Danh tiếng của “Đan Thị Ngũ Hổ” ở Sơn Đông khá lớn, năm huynh đệ này thành danh đã lâu, không phải là mấy hậu bối vừa bước vào đời.

Thế nhưng Kiều Phong dùng tay trái nắm Vương Viễn, chỉ dùng tay phải đã đủ để ném ba tên vạm vỡ của nhà họ Đan bay như rơm rạ, đánh cho đối phương không còn đường nào để phản công khiến những người đang đứng xem ở chung quanh kinh ngạc.

BOSS cấp một trăm chín mươi đương nhiên không phải để nhìn cho đẹp. Trong cái trò chơi này, sợ rằng ngoại trừ mấy tên ngoan độc cấp hai trăm hơn thì vị gia trước mắt đây chính là người đứng đầu.

Kiều Phong chỉ vừa bộc lộ một chút thực lực đã khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm nhận được sự chênh lệch giữa họ và y.

Trong lòng đám xin cơm kia thì càng thêm sợ hãi.

Thực lực của Vương Viễn mọi người đều đã nhìn thấy, thế nhưng khi đứng trước mặt Kiều Phong, Vương Viễn lại bị xách giống như một con gà, hơn nữa Kiều Phong còn dùng tay còn lại hạ gục bốn tên cấp BOSS trong nháy mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận