Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1347: Nữ tử áo trắng

“Ách... Ngưu huynh ngươi...”

Thấy Vương Viễn chơi xấu, Phi Vân Đạp Tuyết không khỏi có chút cạn lời.

“Đừng làm loạn nữa.”

Vương Viễn vội vàng lảng sang chuyện khác: “Còn chưa làm xong nhiệm vụ, ngươi còn ở đây nói nhăng nói cuội với ta, dù sao Thiên Sơn Đồng Lão có chết thì cũng không liên quan gì đến ta cả!”

“Ai nha! Đúng rồi! Mau đi tìm Hư Trúc!” Phi Vân Đạp Tuyết nhận ra còn việc chính phải làm, cũng không tiếp tục truy cứu việc Vương Viễn nói chuyện không giữ lời, hắn ta quay đầu hỏi Điều Tử: “Điều huynh, Hư Trúc ở hướng nào vậy?”

Điều Tử lại dùng vẻ mặt khát cầu nhìn Vương Viễn: “Ngưu huynh, lại chạy một vòng được không, chỉ một vòng thôi!”

“Má nó! Hai người các ngươi bao giờ mới chịu thôi hả!” Vương Viễn sụp đổ...

Không sợ trộm trộm đồ mà chỉ sợ trộm nhớ thương, hai tên này thật đúng là khiến cho người ta đau trứng.

Tuy rằng có làm mấy trò vô bổ, nhưng Điều Tử vẫn không chậm trễ chính sự, sau khi một lần nữa xác định phương hướng của Hư Trúc, ba người tiếp tục lên đường. Sau khi Phi Vân Đạp Tuyết thề bảo đảm sẽ không tiếp tục dụ dỗ Gấu Thái Cực, Vương Viễn mới triệu hồi tọa kỵ, thỏa mãn nguyện vọng của Điều Tử là chạy thêm một vòng nữa...

Điều Tử hưng phấn đến mức quên luôn chuyện Vương Viễn coi mình là cảnh khuyển.

Ngươi xem đi, muốn đàn ông vui vẻ cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Rất nhanh, ba người đã cưỡi gấu đuổi theo Hư Trúc...

Thiên Sơn Đồng Lão bị hắn cõng ở trên lưng. Lúc này Thiên Sơn Đồng Lão giống như đã trưởng thành hơn một chút, có thể nhìn ra vài phần diện mạo vốn có của bà ta.

Hư Trúc đang chạy như bay về phía trước, tên nhãi này có được 70 năm nội lực của Vô Nhai Tử, tuy rằng công phu rất kém, nhưng nội lực lại cuồn cuộn không dứt, tốc độ cực nhanh. Dưới sự chỉ điểm của Thiên Sơn Đồng Lão, hắn chạy trên đường cũng có chút gọi là tiêu sái phiêu dật.

Đám Vương Viễn có Gấu Thái Cực cộng thêm thân pháp, khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, nhưng muốn đuổi kịp trong phút chốc thì cũng rất khó.

Nhưng đám Vương Viễn lại phát hiện Hư Trúc trong lúc chạy còn không quên quay đầu nhìn về phía sau một cái, giống như ở đằng sau có một con quái vật đáng sợ đang đuổi theo, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Khinh công của Ô lão đại lợi hại đến vậy hả? Dựa vào tốc độ hiện giờ của Hư Trúc, chẳng lẽ Ô lão đại có thể ép sát từng bước sao?”

“Xoát!”

Trong lúc ba người còn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, đột nhiên một bóng hình màu trắng bay vụt qua đỉnh đầu của bọn họ. Ba người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người nọ mặc lụa trắng, dáng người thướt tha, giống như một vị tiên nhân, chân không chạm đất bay thẳng về phía Hư Trúc.

Không sai, chính là bay!

Ở giai đoạn hiện giờ trong trò chơi, cho dù võ công của ngươi trâu bò cỡ nào, khinh công khủng khiếp ra sao thì cũng phải nhảy từng bước một, nhảy không được bao xa đã phải mượn lực từ chân để nhảy tiếp.

Cho dù là Tiêu Phong thì y cũng chỉ có thể bay sát mặt đất, người trước mặt lại cưỡi gió chân không chạm đất bay đi, Vương Viễn chỉ từng thấy trông qua một lần – đó chính Đinh Xuân Thu khi trốn thoát khỏi ván cờ Trân Lung.

Nhưng khinh công của Đinh Xuân Thu cũng cần phải mượn lực của ngọn cây, không giống như người trước mặt này, trực tiếp đạp gió - thật sự là đang bay.

“Ô lão đại có dáng người như này ấy hả?”

Phi Vân Đạp Tuyết nhìn chằm chằm người trước mặt, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, cái tên cao to đần độn đen nhẻm kia sao lại biến thành trước lồi sau vểnh rồi.

“Ô cái rắm! Ô lão đại có lẽ đã chết rồi!” Vương Viễn nói.

“Khinh công thật sự rất lợi hại!” Điều Tử vô cùng mê mẩn khinh công của người nọ.

Trong lúc ba người đang kinh ngạc, nữ tử mặc đồ trắng kia đã bay tới phía sau Hư Trúc và Thiên Sơn Đồng Lão, cách gần năm sáu trượng, người nọ giơ tay vung một chưởng.

Một luồng chưởng lực đánh về phía Thiên Sơn Đồng Lão ở sau lưng Hư Trúc.

“Má nó! Là cao thủ tuyệt đỉnh!!”

Trông thấy cảnh này, Vương Viễn không khỏi giật mình, võ giả trong thiên hạ, cho dù võ công tu vi của ngươi có cao đến mức nào, phóng chân khí ra bên ngoài cũng có giới hạn.

Tu sĩ cấp bậc Tiên Thiên, thực lực có thể so với BOSS cấp chưởng môn, chân khí phóng ra ngoài cùng lắm là lên tới một trượng. Còn cao thủ hàng đầu như Đoàn Diên Khánh, lực của Nhất Dương Chỉ nhiều nhất là lên tới hai trượng, chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể phóng chân khí ra bên ngoài ngoài ba trượng.

Chưởng lực phóng chân khí ra bên ngoài mạnh nhất mà Vương Viễn từng gặp chính là lúc ở Tụ Hiền Trang – một chưởng mà Tiêu Phong dùng để đánh Vân Trung Hạc, trực tiếp đánh từ đại sảnh tới vách tường ở trong viện, chưởng lực ước chừng hơn năm trượng, cho tới nay vẫn chưa từng thấy người nào có thể dùng ra chưởng lực biến thái hơn một chưởng này.

Nhưng nữ nhân trước mặt này thế nhưng có thể vung chưởng lực hơn năm trượng. Tuy rằng sức mạnh và thanh thế của chưởng lực không thể sánh bằng Tiêu Phong, nhưng có thể vung chưởng lực ra bên ngoài hơn năm trượng, tu vi của cô ta cũng phải ở trên cao thủ tuyệt đỉnh.

Đậu má, khó trách cấp bậc của nhiệm vụ này lại cao như vậy, không thể ngờ được cao thủ tuyệt đỉnh cũng tham gia vào.

“Hư Trúc, cẩn thận! Đừng để cô ta làm Đồng Lão bị thương!” Phi Vân Đạp Tuyết thấy thế cũng kinh hãi không thôi, sợ Thiên Sơn Đồng Lão bị một chưởng đánh chết, hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“A?”

Hư Trúc nghe vậy, theo bản năng né sang một bên.

Nhưng ai biết chưởng lực của nữ nhân kia lại đột nhiên rẽ hướng, xoay một vòng cuối cùng vẫn đánh về phía lưng của Đồng Lão.

“Phốc!”

Võ công của Thiên Sơn Đồng Lão đã hoàn toàn biến mất, lúc này tuy rằng đã khôi phục một chút, nhưng làm sao có thể đỡ được một chưởng của cao thủ tuyệt đỉnh chứ. Bà ta ăn một chưởng này trực tiếp phun ra máu, cũng may chưởng lực của nữ tử áo trắng kia đã tiêu tán một lượng lớn, nếu không sợ rằng một chưởng này đã khiến Đồng Lão trực tiếp quy vị rồi.

“Bảo vệ Hư Trúc và Đồng Lão!!”

Vương Viễn thấy nữ nhân kia mạnh mẽ như vậy, cũng không quan tâm mấy thứ khác, hắn tùy tay túm lấy Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết bên cạnh, dùng một chiêu [Thích Già Trịch Tượng Công] ném về phía nữ tử áo trắng, bản thân thì dùng chiêu Di Hình Hoán Ảnh di chuyển thêm 5 mét, sau đó lại dùng Càn Khôn Ma Lộng lại một lần nữa tiến thêm 10 mét, đi tới phía đằng sau nữ tử áo trắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận