Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 431: Nhận đồ đệ

"Không hổ là trò giỏi của Huyền Từ trưởng lão của Thiếu Lâm tự, quả nhiên tài nghệ phi thường!"

So sánh với Âu Dương Phong lòng dạ hẹp hòi, Hồng Thất Công thật ra vẫn rất thoải mái. Thấy tài năng của Vương Viễn như vậy, nhịn không được khen ngợi: "Theo thời gian, Ngưu thiếu hiệp chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ."

"Nhờ may mắn của ngài!"

Vương Viễn cười cười, quay đầu hét về phía Hoàng Dược Sư: "Lão Hoàng, Chu Bá Thông ở đâu?"

Thật ra dựa theo quy trình, thời điểm Vương Viễn thắng trận thứ hai thì hắn cũng đã toàn thắng. Nếu không phải Hoàng Dược Sư chơi xấu không muốn để bản thân khó chịu mới có trận thứ ba. Bây giờ Vương Viễn thắng lợi, tất nhiên Hoàng Dược Sư không còn gì để nói nữa.

"Ha ha!"

Hoàng Dược Sư cười cười nói: "Hoàng Dược Sư ta nếu đã đồng ý với ngươi một việc, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Ta sẽ giao Chu Bá Thông cho ngươi! Chỉ có điều!"

Nói đến đây, đột nhiên Hoàng Dược Sư ôn hòa nhìn Tống Dương nói: "Tiểu cô nương, có nguyện ý theo ta đến đảo Đào Hoa học nghệ?"

“Ế? Tình huống gì đây?

Hoàng Dược Sư vừa nói ra lời này, mấy người Vương Viễn đều liếc mắt nhìn.

Đặc biệt là hai người Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong, còn kinh ngạc hơn cả Vương Viễn.

Thân là đồ đệ của thiên hạ ngũ tuyệt, chỉ có bọn họ mới biết rốt cuộc bái NPC ở cảnh giới này làm thầy khó đến đâu, loại khốn nạn như Âu Dương Phong thì không nhắc đến. Cho dù là NPC có tính cách tốt như Hồng Thất Công, cũng đã lừa cơm của Băng Hỏa Độc Long khoảng một tháng.

Cơm trong trò chơi quý đến cỡ nào chứ, Băng Hỏa Độc Long vì mời Hồng Thất Công ăn ngon một chút, mà phải gọi là táng gia bại sản, thật sự phải đi ăn xin bên đường.

Thiên hạ ngũ tuyệt, Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông, không một ai là đèn cạn dầu. Bốn người khác còn đỡ một chút, cho dù là Âu Dương Phong, chỉ cần ngươi thành tâm học nghệ cũng sẽ cho ngươi một cơ hội.

Nhưng Hoàng Dược Sư thì lại khác, người này kiêu ngạo đến cực điểm, mắt cao hơn đỉnh đầu. Trong mắt ông ta, người trong thiên hạ, mười người thì có chín người là đồ thiểu năng, được ông ta coi trọng cũng chỉ có vài người ít ỏi. Hơn nữa, năm ấy người này bị đệ tử đả thương (nghe nói là làm chuyện không trong sáng với đồ đệ), khá chống đối với loại sinh vật như đồ đệ này, vậy còn nhận đồ đệ nữa sao? Đối với ông ta mà nói, nhận một con chó còn có khả năng hơn so với nhận đồ đệ.

Cho nên, Hoàng Dược Sư là người không thể nói lý nhất trong thiên hạ ngũ tuyệt, cũng là người khó bái sư nhất.

Một người quái đản như vậy bây giờ lại chủ động muốn nhận người chơi làm đệ tử, quả thực là một chuyện ly kì.

Vương Viễn có chút khóc không ra nước mắt.

Con mẹ nó, dựa vào cái gì, mình kém chỗ nào đâu? Lúc trước ở Ngưu gia thôn bị các đại môn phái ghét bỏ đủ kiểu cũng thôi đi, sau khi tốt nghiệp Thiếu Lâm tự còn bị đám NPC hô đánh. Cùng là người chơi, nhưng Tống Dương lại được các loại nhân sĩ lợi hại tranh nhau nhận làm đồ đệ. Đầu tiên là phái Tiêu Dao cấp bậc BUG, sau đó lại là Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt. Hiện giờ Vương Viễn còn đang nghi ngờ trò chơi này là do nhà Tống Dương mở.

“Bái sư?”

Tống Dương chính là một người mới chơi trò chơi, nên không hiểu quy tắc trò chơi, càng đừng nói đến bối cảnh của trò chơi. Loại NPC cấp bậc thiên hạ ngũ ngũ tuyệt trong mắt Tống Dương cũng chỉ là có võ công cao hơn một chút mà thôi, không có gì đặc biệt hết. Cho nên cô cũng không có phản ứng quá lớn đối với việc Hoàng Dược Sư muốn nhận mình làm đệ tử.

Nghe được lời đề nghị của Hoàng Dược Sư, Tống Dương vuốt cằm đáp: “Ngươi có thể dạy gì cho ta?”

Nói thật, Tống Dương cũng không vui vẻ cho lắm khi lăn lộn ở Tiêu Dao cốc. Cô tới là để kiếm tiền, mỗi ngày đều rúc trong cốc chơi điện tử cầm tay, còn bị ép phải học cầm kỳ thi họa, kỳ môn độn giáp cục cớt gì đó. Đầu Tống Dương đã sắp to ra rồi, nên cô cũng không để ý nếu có thể đổi sư môn.

“Hừ!”

Đối mặt với sự chất vấn của Tống Dương, Hoàng Dược Sư kiêu ngạo đáp: “Lão phu cầm kỳ thi họa, kỳ môn độn giáp, võ công tuyệt học, không gì không tinh thông, chỉ cần ngươi bái ta làm sư, cái gì ta cũng có thể dạy cho ngươi!”

“Cầm kỳ thi họa?”

“Kỳ môn độn giáp?”

Tống Dương sa sầm mặt mũi, sau đó lại hỏi: “Bái vào môn hạ của ngươi, sau này có phải chỉ có thể ở Đào Hoa Đảo thôi đúng không?”

“Người tập võ kỵ nhất là tính tình nóng nảy, làm việc không kiên định, trước khi thành nghệ, hiển nhiên không thể rời đi được rồi!” Hoàng Dược Sư chắc chắn đáp.

Lúc trước Hoàng Dược Sư cũng có hai đồ đệ học được nửa chừng thì bỏ chạy. Trong lúc nóng giận, Hoàng Dược Sư đã đánh gãy chân của toàn bộ đồ đệ, chuyện này cũng được đồn đãi chút ít trên giang hồ.

“Vậy ngươi vẫn nên tìm người khác đi!”

Tống Dương ôm quyền với Hoàng Dược Sư, từ chối ngay tại trận.

Nói đùa, tại sao lão nương phải đổi môn phái, còn không phải vì học cầm kỳ thi họa, kỳ môn độn giáp gì đó ở Tiêu Dao cốc hay sao. Hơn nữa còn không thể ra khỏi cửa… Nếu đổi lại đến Đảo Đào Hoa cũng như thế, vậy hà tất phải làm vậy.

“Mẹ nó! Cô ta từ chối kìa!!”

Thấy Tống Dương trực tiếp từ chối lời mời nhận đồ đệ của Hoàng Dược Sư, đám người Vương Viễn lập tức rơi nước mắt đầy mặt.

Người so sánh với người, so đến chết mới thôi, Hoàng Dược Sư khó lắm mới chủ động nhận đồ đệ, đổi lại người bình thường đã sớm ba vái chín dập đầu, gọi bằng bố ngay tại chỗ rồi. Vậy mà con nhóc này lại từ chối… còn từ chối dứt khoát như vậy nữa chứ.

Chuyện này…

Không ai có thể giải thích được tâm trạng lúc này của mọi người, cái loại cảm giác chênh lệch này thực sự khiến người ta khóc không ra nước mắt.

“Ha ha ha!”

Hồng Thất Công và Âu Dương Phong cũng kinh ngạc không thôi khi thấy Hoàng Dược Sư bối rối, rồi chợt cười một cách vui sướng khi thấy người gặp họa. Không ngờ Hoàng Dược Sư cả đời kiêu ngạo, cũng có lúc bị người ta ghét bỏ.

“Ta…”Bị Tống Dương nhẫn tâm từ chối.

Hoàng Dược Sư suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.

Nghĩ Hoàng Dược Sư ông ta đứng hàng thiên hạ ngũ tuyệt, là cao thủ hiếm có đương thời, bao nhiêu người vừa khóc vừa gào vừa cầu xin ông ta nhận làm đồ đệ, mà ông ta còn không thèm liếc mắt lấy một lần. Bây giờ chủ động nhiệt tình nhận đồ đệ, lại bị người từ chối, Hoàng Dược Sư cũng có chút nghi ngờ cuộc đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận