Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1301: Cướp thuyền

Mọi người nhìn thấy công pháp gây sát thương, phán đoán tiêu chuẩn đầu tiên chính là hiệu ứng đặc biệt, chiêu thức lợi hại không cần thiết phải có hiệu ứng đặc biệt kinh người, nhưng chiêu thức có hiệu ứng đặc biệt kinh người nhất định vô cùng lợi hại.

Phù chú này ném lên mặt đất vừa rồng vừa phượng hoàng, không chỉ có diện tích che phủ lớn, mà thanh thế còn cực kỳ kinh người, thế này ai dám đi lên thử chứ? Xông lên chính là tặng đầu người, gặp phải loại tình huống này, người chơi Hồng Hoa hội hiển nhiên đều là người này chỉ hận không thể lùi nhanh hơn người kia, một tháng mới được có mấy trăm lượng vàng, lại chơi cả mạng làm gì?

“Ông chủ, thần công rải tiền này của ngươi, ta nhìn mà đau lòng quá…”

Vương Viễn nhìn thấy Phi Vân Đạp Tuyết ném những lá bùa chú ra, trong lòng vô cùng cảm thán.

Một lá bùa chính là năm mươi lượng vàng, một lượng vàng là một trăm tệ, cho dù bây giờ giá trị tiền tệ trong chơi đã sụt giá, nhưng một lượng vàng cũng phải trị giá đến sáu, bảy mươi tệ, một lá bùa đổi thành nhân dân tệ chính là hơn ba nghìn tệ, Phi Vân Đạp Tuyết còn không phải ném từng lá một, mà là ném từng xấp một, phù chú chồng phù chú, hiệu ứng đặc biệt cộng hiệu ứng đặc biệt, thiệt tình…

Thứ mà Phi Vân Đạp Tuyết ném nào phải đạo cụ, mà hoàn toàn là bạc trắng, đó là cầm tiền rải ra một con đường.

Có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.



Nhờ sự oanh tạc điên cuồng từ phù chú của Phi Vân Đạp Tuyết, ba người Vương Viễn một đường hát vang tiến mạnh, như một mũi đao trực tiếp chọc thủng các tầng bao vây của Hồng Hoa hội, sau khi thoát khỏi trận chiến, bọn họ lập tức triệu hồi tọa kỵ, chạy về phía bờ biển với tốc độ cực nhanh.

Vương Viễn mang tuyệt học khinh công [Thần Hành Bách Biến] trên người, dưới háng là gấu Thái Cực, ngự linh bậc mười, lên “ngựa” chạy trốn cũng hóa thành một đường ảo ảnh, lái Bugatti chạy thực ra chỉ là hữu danh vô thực? Cho dù phía sau có chở thêm một Tạ Tốn, thì cũng không phải thứ mà người bình thường có thể đuổi kịp.

Tuy rằng tọa kỵ dưới háng Phi Vân Đạp Tuyết không đáng sợ bằng Hắc Bạch Cẳng của Vương Viễn, nhưng thân là người giàu có nhàm chán, cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng bình thường lên đường cũng quá không phù hợp với thân phận, nên Phi Vân Đạp Tuyết ngồi trên “Lê Hoa Tuyết”, chính là ngự linh cấp sáu, thần mã đỉnh cấp.

Đám người Hồng Hoa hội thực ra cũng có tọa kỵ đấy, nhưng những tọa kỵ bình thường cấp một, cấp hai đó, làm sao có thể đuổi kịp hai người Vương Viễn được, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi trong khói bụi cuộn trào.

Ba người chạy ra ngoài chưa được bao xa, Phi Vân Đạp Tuyết lại phát hiện ra, Vương Viễn lại không chạy về phía thuyền bọn họ đậu.

“Lão Ngưu, ngươi chạy đi đâu thế?” Phi Vân Đạp Tuyết khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên là đi ngồi thuyền rồi!” Vương Viễn không quay đầu lại, đáp.

“Thuyền của chúng ta có ở bên này đâu!” Phi Vân Đạp Tuyết lớn tiếng nói.

“Ta biết rồi!” Vương Viễn bảo: “Ta cũng không nói ngồi thuyền của chúng ta trở về, con thuyền đó của Linh Tử nhỏ quá, lại không thể thoát trò chơi được, ta không muốn cùng thuyền chung gối với ngươi nữa đâu!”

“Ặc?”

Phi Vân Đạp Tuyết nghe vậy thì sững sờ, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mẹ nó, so với hòa thượng đó, thì mình vẫn quá thành thật rồi, hòa thượng này cướp Đồ Long Đao và Tạ Tốn còn chưa tính, vậy mà còn muốn cướp cả thuyền của người ta nữa… Cái gì gọi là đuổi cùng giết tận? Cái gì gọi là thủ đoạn tuyệt hậu? Nhìn xem tên hòa thượng này chỉ biết cái gọi là dùng hết sức lực thôi, đây quả nhiên là lòng tốt giới hạn sức tưởng tượng.

“Ngưu ca!”

“Sao thế?”

“Nghe huynh đệ nói một câu, làm người đi!”

Vương Viễn: “…”



“Đệt! Vậy mà lại để bọn họ dẫn Tạ Tốn chạy mất!”

Trên đảo Băng Hỏa, Thương Khung Thần Cái trơ mắt nhìn Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đột phá các vòng vây thoát ra, tức đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Trước khi tới, y cũng biết lực sát thương của Đồ Long Đao trong tay Tạ Tốn, cho nên cũng không dám sơ suất một chút nào, không chỉ cả ba đại cao thủ Tiên Thiên đều xuất hiện, mà còn dẫn theo toàn bộ cao thủ tinh anh tuyệt học ở Hồng Hoa hội đến, và cả một đám người chơi cao cấp nữa.

Loại bố trí này, tuyệt đối có thể nói là phô trương, là toàn bộ vốn liếng của Hồng Hoa hội.

Với sự chuẩn bị đầy đủ như vậy, Thương Khung Thần Cái tự cho rằng đã đủ để ứng phó với bất cứ chuyện đột nhiên gì xảy ra, nhưng hoàn toàn không ngờ đến cuối cùng lại vẫn xảy ra sự cố, giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Hơn nữa còn là người quen cũ, lại còn là tên Ngưu Đại xuân đáng ghét đó nữa.

Y vốn cho rằng cái thứ hàng này chỉ là một võ giả hậu thiên, ở trước mặt tu sĩ Tiên Thiên sẽ không có ưu thế gì, nhưng ai ngờ thằng cha này không chỉ có thủ đoạn vẫn tàn nhẫn như cũ, mà phía sau còn có một trợ thủ đáng sợ, tinh thông bốn hệ pháp thuật, có thể công có thể phòng có thể kháng, còn có thể độc, trong lúc thất thần, để người này rạch mở vòng vây của mấy trăm người, thậm chí Mộ Dung Song và Cao Lão Đại còn chết trong tay bọn họ.

Con mẹ nó chứ…

Mấy trăm người bắt hai người, không chỉ không bắt được, mà còn tổn thất nặng nề, sức chịu đựng tâm lý của Thương Khung Thần Cái xem như cũng cao, vậy mà lúc này cũng bị đánh cho sụp đổ, cho dù đổi là ai gặp phải loại chuyện này, thì cũng phải nghi ngờ cuộc đời thôi. Người có khả năng chịu đựng tâm lý thấp một chút, rất có khả năng sẽ rời khỏi trò chơi ngay tại trận, từ đó cũng không còn chơi trò chơi nữa.

“Lão đại, còn đuổi theo nữa không?”

Ngay khi Thương Khung Thần Cái đang tức đến mức cả người run rẩy, thì một người chơi Hồng Hoa hội ở bên cạnh hỏi.

“Đuổi? Đuổi kịp sao?”

Lúc này, y đã sắp tức đến ngu người rồi.

“Chắc hẳn có thể đi…” Người đó đáp: “Nơi này là đảo Băng Hỏa mà không phải là đại lục, tọa kỵ của bọn họ còn có thể chạy trên nước được chắc?”

“Ế? Đúng nha! Sao ta lại quên mất chuyện này chứ? Chúng ta còn có thuyền chiến mượn từ chỗ Trần Hữu Lượng nữa mà!” Nghe người chơi đó nói như vậy, Thương Khung Thần Cái bừng tỉnh.

Vương Viễn có chạy nhanh đến đâu, thì đó cũng là ở trên đất liền, chứ đến mặt nước, khinh công của ngươi có lợi hại cỡ nào, cũng không thể chạy bằng thuyền được.

Đảo Băng Hỏa lớn có một dúm như vậy, lẽ nào còn có thể vòng đi vòng lại trên đảo, chơi trốn tìm được chắc?

Bạn cần đăng nhập để bình luận