Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1388: Gặp Vi Tiểu Bảo

“Thật sao? Nước Kim và Tây Vực cũng sẽ khởi binh sao?” Đoàn Chính Thuần nghe thấy lời này của Vương Viễn, trước mắt sáng ngời, dường như trong lòng đã có tính toán.

“Đó là chuyện đương nhiên rồi!” Vương Viễn đáp: “Nam Viện đại vương của nước Liêu ta đây đã đích thân tới thuyết phục các nước, ai còn không nể mặt chứ? Huynh đệ của ta, ngươi cũng biết rồi đấy, Tiêu Phong, nói ra thì hắn còn phải gọi ngươi là cha vợ đấy…”

“Như vậy à… Nếu đã như vậy, nước Đại Lý ta cũng đồng ý khởi binh là được.”

Đoàn Chính Thuần nghe nói những nước khác cũng đều tham gia cùng, trong lòng cũng có tự tin, suy nghĩ một chút, rồi đồng ý với Vương Viễn. Cũng không biết là y nể mặt Nam Viện đại vương như Vương Viễn đây, hay là nể mặt đứa con rể như Tiêu Phong.

“Vậy thì viết thêm Đoàn hoàng gia nhé! Tiểu tăng thay dân chúng thành Tương Dương, thay con dân Đại Tống cảm ơn ngươi! Chiến sự khẩn cấp, ta cũng không quấy rầy nữa, tiểu tăng xin trở về trước, vẫn mong Đoàn hoàng gia mau chóng xuất binh!”

Nói xong, Vương Viễn rời khỏi hoàng cung Đại Lý, sau đó đi thẳng về phía Ma giáo ở Tây Vực.

Phía bên ma giáo khá dễ nói chuyện, tuy rằng Trương Vô Kỵ có hơi yếu đuối, nhưng lại là một người rất dễ nói chuyện, hơn nữa ma giáo và người Mông Cổ không hợp nhau, thậm chí ngay cả Chu Nguyên Chương, hoàng đế sáng lập nước Đại Minh, cũng là đệ tử của Ma giáo…

Kêu Trương Vô Kỵ xuất binh, cứu giúp Tương Dương khỏi vòng vây cũng không tốn quá nhiều sức lực.

Dù sao cũng là người trong giang hồ, không có nhiều người theo chủ nghĩa thực dụng và lo trước lo sau như vậy.

Trạm thứ ba, Vương Viễn tới Yến Kinh.

Yến Kinh cũng được gọi là Đại Đô, là thủ đô của Đại Nguyên, cũng là thủ đô của nước Kim. Hoàng đế đương nhiệm của nước Kim là hoàng đế Khang Hi, sau khi tới Yến Kinh, Vương Viễn đi thẳng tới phủ của Vi Tiểu Bảo.

“Phủ bá tước?”

Tới cửa nhà Vi Tiểu Bảo, Vương Viễn không nhịn được mà cảm thán: “Tiểu tử này thăng chức như máy bay ấy, tuổi tác còn trẻ mà đã là người có địa vị cao nhất trong các đại thần rồi, từ đó có thể thấy được Khang Hi coi trọng hắn ta bao nhiêu, tìm hắn ta giúp đỡ chắc chắn không sai đâu.”

“Ngưu ca, sao ngươi lại tới đây, sao không báo trước cho huynh đệ một tiếng, ta sẽ khiêng sạp gì đó tới đón...”

Biết được Vương Viễn đột nhiên tới thăm, Vi Tiểu Bảo chạy bước nhỏ thẳng một đường ra tới cửa lớn.

Con người của Vi Tiểu Bảo này vô cùng thực dụng, nhưng cũng có chút giá trị quan rất mộc mạc. Ở trong mắt của hắn ta có ba loại người đáng để qua lại. Một là loại người tốt với mình, một là loại đại anh hùng có võ công cái thế, nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, một loại cuối cùng thì lại là làm quan to hơn cả mình...

Rất trùng hợp, Vương Viễn lại hội tụ đủ cả ba cái trên.

Hắn không chỉ đối xử với Vi Tiểu Bảo vô cùng tốt, vài lần cứu hắn ta từ trong dầu sôi lửa bỏng, võ công và danh vọng cũng đều là số một trong chốn võ lâm, hơn nữa còn là Nam Viện đại vương tôn quý của nước Liêu.

Cho nên cả đời này của Vi Tiểu Bao, cũng không có bao nhiêu người khiến hắn thật sự khâm phục, Vương Viễn chính là một người trong số đó, thấy hắn chủ động tới tìm mình, Vi Tiểu Bảo khá kích động.

Dù sao ở trong số những người mà Vi Tiểu Bảo quen biết, Vương Viễn là một người duy nhất giống như bạn bè có thể coi trọng, mà còn là quang minh chính đại.

Về phần những người bạn khác thì sao, bản thân Vi Tiểu Bảo cũng cảm thấy nhức đầu.

Giống như một mình Khang Hy và Thiên Địa hội vậy, gặp mặt thể nào cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chỉ có một mình Vương Viễn có thể tung hoành cả hai giới hắc đạo, được người ở hai bên đồng ý.

Đây chính là thể diện, Vi Tiểu Bảo hắn ta có thể kết giao với một huynh đệ có thể diện như vây, trong lòng cũng khá kiêu ngạo.

“Ôi, còn không phải vì chuyện xảy ra đột ngột hay sao!” Vương Viễn nở nụ cười, nói thẳng vào vấn đề: “Thực không dám giấu diếm gì, lần này ca ca tới đây tìm ngươi, là có chuyện cần nhờ.”

Giống như Vi Tiểu Bảo hiểu về Vương Viễn, thì Vương Viễn cũng biết cách làm người của hắn ta. Tiểu tử nay thoạt nhìn là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, nhưng trong lòng khỏi phải nói trưởng thành bao nhiêu.

Vương Viễn đột nhiên tới thăm, trong lòng Vi Tiểu Bảo chắc chắn cũng lo lắng đề phòng, không việc không đến điện thờ gì đó, bị Vương Viễn tìm tới, chắc tám phần là lại có chuyện lớn gì đó, lỡ như lại là một cỗ đại pháo Thần Võ nữa, thì Vi Tiểu Bảo cũng không thể lấy được thứ này.

Cho nên nói chuyện với hắn ta cũng không thể giấu diếm hay nói bóng nói gió được, đi thẳng vào vấn đề quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

“Ngưu đại ca thần công cái thế, còn có gì cần đến huynh đệ, cứ việc nói là được, chúng ta là anh em tốt, coi trọng nghĩa khí!” Vi Tiểu Bảo vỗ ngực, nói lời đảm bảo.

“Vậy ta nói luôn! Đưa ta đi gặp Khang Hy!” Vương Viễn đáp một cách dứt khoát.

“Cái gì? Không phải chứ?”

Nghe thấy hắn nói như vậy, bím tóc của Vi Tiểu Bảo dựng ngược lên: “Ngưu đại ca cũng muốn giết Tiểu Huyền Tử sao? Ta thấy ngươi không giống đám khốn nạn ở Thiên Địa hội đó mà...”

Võ công của Vương Viễn cao bao nhiêu, thì Vi Tiểu Bảo cũng biết.

Thiên Địa hội so ra chỉ là một đám ô hợp, trong lòng của Vi Tiểu Bảo, cũng chỉ có Trần Cận Nam là có thể sánh ngang với Vương Viễn. Nếu như Vương Viễn muốn tiến cung giết Khang Hy, vậy chỉ sợ có bao nhiêu đại nội thị vệ cũng không thể ngăn cản được hắn.

Nghĩ đến đây, Vi Tiểu Bảo đột nhiên có hơi sợ hãi. Cuối cùng vẫn đi đến một bước này sao? Rốt cuộc nên làm thế nào đây? Có nên dẫn hắn đi không trời... vốn cho rằng chỉ có cái đám khốn nạn Thiên Địa hội đó mới làm như vậy, nhưng sao Ngưu đại ca thông minh như thế cũng tham gia vào trong này...

“Ta giết hắn làm gì?” Vương Viễn mang vẻ mặt ngơ ngác.

“Thì phản Thanh phục Minh đó.” Vi Tiểu Bảo đáp.

“Không có hứng thú... Ngươi thấy ta nhàm chán như vậy sao?” Vương Viễn đáp.

“Vậy ngươi tìm Tiểu Huyền Tử làm gì?” Vi Tiểu Bảo khó hiểu.

Nhân sĩ giang hồ mà hắn ta biết, không có một người nào không muốn giết Khang Hy. Thiên Địa hội, đảo Thần Long, thậm chí lão sư thái Cửu Nan cũng chỉ hận không thể làm thịt Khang Hy, cho nên ở trong mắt của Vi Tiểu Bảo, bất cứ một nhân sĩ giang hồ nào, nếu không nói muốn giết Khang Hy, thì đều không tiện chào hỏi với người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận