Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1426: Trộm mộ trong đêm (2)

“Phụ thân định đánh con?”

Bao Bất Tịnh đứng bên cạnh nghe Vương Viễn nói vậy vội la lên: “Phụ thân định đánh con, con sẽ khóc cho mà xem!”

“Ta…”

Vương Viễn run tay, xúc động đến độ suýt chút nữa bóp chết con nhóc này.

“Được rồi được rồi, ta chơi với ngươi là được chứ gì.”

Vương Viễn bất đắc dĩ lắm chứ bộ, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

“Vâng, chúng ta chơi gì đây ạ?” Bao Bất Tịnh vô cùng phấn khởi hỏi.

“Chơi gì à?” Vương Viễn suy tư một chốc rồi cười híp mắt nói: “Chơi tìm đồ được không?”

“Dạ? Tìm thứ gì ạ?”

“Mộ của Mộ Dung lão gia… Chúng ta cùng thi xem ai tìm ra trước nhé…” Vương Viễn cười đểu nói.

“Làm vậy để chi? Con không chơi!” Bao Bất Tịnh bĩu môi nói: “Chơi bịt mắt bắt dê đi, con trốn người bắt…”

“Ha ha!” Vương Viễn bật cười bảo: “Ngươi không tìm được đúng không? Nếu không tìm được thì thôi vậy.”

“Ai nói con không tìm được!” Bao Bất Tịnh tức giận: “Mỗi năm phụ thân tới đây còn đều dẫn con theo… Không phải là ở bên kia à?”

Vừa nói Bao Bất Đồng vừa chỉ tay vào ngôi mộ lớn ở phía bắc xa xa.

“Đa tạ tiểu cô nương nhé! Lần sau ta sẽ làm phụ thân của ngươi…” Vương Viễn khẽ mỉm cười, cong tay búng khẽ một cái vào gáy Bao Bất Tịnh.

Trước mắt Bao Bất Tịnh tối sầm, cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Phương Đông Chưa Tỏ khinh bỉ: “Thật vô sỉ, ngay cả một bé gái mà ngươi cũng lừa cho được.”

“Thôi đi bạn à, hôm nay ông đây đến là để giúp ngươi đó, đừng có nói mát nữa!” Vương Viễn khinh bỉ lại.

Hai người cùng lôi thói xấu của nhau ra chế giếu một phen, sau đó đi tới trước phần mộ mà Bao Bất Tịnh mới chỉ.

Chỉ thấy trên bia mộ có khắc tên Mộ Dung Bác.

Bia mộ sạch sẽ vô cùng, chắc hẳn có người thường xuyên đến đây quét dọn.

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ đi vòng quanh ngôi mộ một hồi, tùy tiện tìm một vị trí thuận mắt rồi cầm xẻng Lạc Dương lên hì hục đào.

Cả hai tuy không phải dân trộm mộ chuyên nghiệp nhưng thắng ở chỗ là nhân sĩ võ lâm, sức lực cực lớn.

Nhất là Vương Viễn, cả người tràn trề sức mạnh, không có hạn mức tối đa, xẻng Lạc Dương nằm trong tay hắn giống như một chiếc máy xúc, chẳng mất bao lâu đã đào ra một cái hố lớn đường kính một thước trên phần mộ.

Hai người nối đuôi nhau nhảy xuống dưới.

Trong mộ tối thui, nhờ cây đuốc chiếu sáng mà cả hai thấy rõ được toàn cảnh bên trong.

Ngôi mộ này khá lớn, đồ bồi táng xung quanh là một ít sách, không phải vật quý giá gì, điều kỳ quái hơn chính là, trong góc một kê một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn một quyển sách lật dở, hình như có người từng đọc sách ở đây.

Ở trong mộ mà vẫn chăm chỉ đọc sách, chứng tỏ người này cực kỳ yêu sách.

Giữa mộ đặt một chiếc quan tài lớn, trong huyệt mộ đen thui nhìn có chút khiếp người.

“Lại đây, phụ ta một tay mở nó ra!” Phương Đông Chưa Tỏ tiến lên trước, lôi vũ khí ra khua khoắng một hồi trên nắp quan tài, còn gọi Vương Viễn lại hỗ trợ.

Vương Viễn vẫn cảm thấy hơi mâu thuẫn, đi tới với vẻ không tình nguyện: “Ngươi định mở nắp quan tài để kiểm tra thật đấy à?”

“Ừ!” Phương Đông Chưa Tỏ nghiêm túc nói: “Không thấy thi thể thì làm sao có thể chắc chắn Mộ Dung Bác đã chết được.”

“Lỡ có thi thể thật thì sao? Há chẳng phải hai ta mới làm chuyện thất đức!” Vương Viễn bĩu môi nói. Trộm mộ vốn là tội chết, bật nắm quan tài người chết tội lại càng nặng hơn.

“Yên tâm!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Ta đọc nguyên tác rồi, trong quan tài không có thi thể ai đâu.”

“Nếu có thì sao?”

“Ta bồi thường tiền cho ngươi!”

“Được rồi, theo ý ngươi!” Vương Viễn chấp thuận.

“Soạt!”



Dứt lời, Vương Viễn bổ một chưởng lên nắp quan tài.

“Rào! Rào!”

Nắp quan tài vỡ nát, lộ ra một mảng tối thui bên trong.

Vương Viễn từng thấy quan tài của Vương Trùng Dương, không kém cạnh bao nhiêu so với Mộ Dung Bác…

“Ầy, này là quan tài hay đồ sơn mài đây…” Vương Viễn cảm khái một câu, bàn tay vừa nhấc lên đã đánh bay nắp quan tài.

Nắp quan tài vừa văng ra, đồ vật bên trong đều phơi bày trước mắt Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ.

Chỉ thấy bên trong quan tài có vẻn vẹn mấy di vật cũ nát, hài cốt lại chẳng thấy đâu.

Mộ của Mộ Dung Bác trống không.

Xem ra đúng như những gì Phương Đông Chưa Tỏ nói, năm đó Mộ Dung Bác chưa chết mà chẳng qua là sợ hai phe Đại Liêu và Thiếu Lâm tự đuổi giết nên giả chết trốn chạy.

“Sao nào, ta nói đúng không?” Phương Đông Chưa Tỏ chỉ vào chiếc quan tài trống và nói Vương Viễn: “Lão già Mộ Dung Bác chưa chết, Mộ Dung thế gia quả nhiên lòng muôn dạ thú, âm mưu tạo phản.”

“Hề hề!”

Vương Viễn vô cùng hài lòng với tình huống hiện tại, hắn nói: “Ta vốn còn sợ không có lý do để đi bắt đền Mộ Dung Phục, giờ nếu Mộ Dung Bác chưa chết… Mọi chuyện đều dễ nói.”

Nói tới đây, Vương Viễn tiện tay nhấc bộ quần áo bồi táng theo Mộ Dung Bác từ trong quan tài ra nói: “Đây chính là chứng cứ!”

“Hừ! Hai tên trộm vặt đến đây quả nhiên không có ý tốt!”

Nhưng mà đúng lúc cả hai đang đắc ý, đột nhiên trong góc khuất âm u truyền đến một tiếng cười âm trầm. Vương Viễn có cảm giác như mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

“Là ai?!!”

Nghe tiếng người nói chuyện, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ vội vàng lần theo âm thanh nhìn lại thì thấy bên cạnh chiếc bàn nhỏ lúc trước có một người đang ngồi.

Người nọ mặc bộ quần áo đen, che kín mặt mũi y như Phương Đông Chưa Tỏ, tóc bạc trắng, nhìn chằm chằm hai người Vương Viễn bằng ánh mắt đầy coi thường: “Đáng tiếc thật đấy, chứng cứ này các ngươi không mang ra ngoài được, phải để cái mạng lại đây!”

Nương theo ánh lửa yếu ớt, hai người đại khái cũng thấy được dáng vẻ của người lạ mặt kia.

Hắn mặc một bộ quần áo màu xám, tóc hoa râm, che kín mặt nên không thấy rõ tướng mạo, thân hình cứ mờ mờ ảo ảo, trông vô cùng quỷ dị, y hệt con ma.

Phương Đông Chưa Tỏ là mật thám đại nội, năng lực phản trinh sát cực cao. Còn Vương Viễn dù đã đổi La Hán Phục Ma Công tầng chín thành Long Tượng Bàn Nhược Công phần một, tu vi tạm thời hơi giảm xuống nhưng sức mạnh không khác trước là bao, chỉ kém cấp tuyệt đỉnh một chút xíu nữa mà thôi.

Cả hai đều là cao thủ có giác quan nhạy bén, chân khí thả ra ngoài, trong không gian nhỏ hẹp này, một chút gió thổi cỏ lay cũng cảm nhận được rõ ràng.

Người này có thể lặng yên không một tiếng động ngồi trong góc khuất ngay cạnh Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ mà không bị phát hiện chứng tỏ tu vi đã vượt qua cả hai, ít nhất cũng phải là cao thủ tuyệt đỉnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận