Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 864: Thần lực trời sinh

“Hừ!”

Hiện tại Ngao Bái đã biết hoàng đế muốn dồn mình vào chỗ chết, lão ta lập tức dốc hết sức ra mà đánh.

Một loạt tiếng “bốp bốp bốp bốp” vang lên, mười mấy tiểu thái giám bị Ngao Bái đánh quay đơ ra đất.

Lão ta tiến lên trước một bước, chớp mắt vượt qua khoảng cách mấy trượng, nhảy lên thư án của hoàng đế, vươn tay ra tóm thẳng lấy hắn.

“Không hay rồi! Ngao Bái ám sát hoàng thượng!”

Cùng lúc đó, chỉ nghe có tiếng hét vang ra từ sau tấm bình phong, một hòa thượng lấp lóe sắc vàng chợt lao ra chắn trước mặt hoàng đế.

“Ầm!”

Bàn tay Ngao Bái chộp trúng ngực hòa thượng.

Một trảo này giáng xuống, Ngao Bái như thể tóm phải một tấm sắt, năm ngón tay lập tức tê rần, không nắm được một tí nào hết.

“?”

Ngao Bái sửng sốt trong lòng, trên gương mặt hiện ra một tia ngạc nhiên.

Công pháp của lão ta xuất thân từ quân ngũ, tuy về mặt kỹ xảo có lẽ không đủ, nhưng trời sinh thần lực, đơn giản, trực tiếp, lần này Ngao Bái lại ôm hận mà tới, dùng mười phần sức lực, đừng nói là người chơi cấp năm mươi, cho dù là người cùng cấp bậc, hay là cao thủ cao hơn lão mấy tầng cảnh giới, trúng một đòn này, không chết thì cũng bị thương.

Nhưng tên hòa thượng này lại vẫn bình an vô sự, thật đúng là kỳ quái đến cực điểm.

Trái lại, Vương Viễn lại bị lực đạo to lớn của Ngao Bái đẩy lùi về sau một bước.

“Mụ nội ngươi! Sức cũng lớn thật đó!”

Bị lão ta đẩy một cái như vậy, trong lòng Vương Viễn có hơi khó tin.

[Kim Cương Bái Tháp] chính là chiêu thức hộ thể mạnh nhất trong Kim Cương Bất Hoại Thần Công, không chỉ phòng thủ vô địch, mà phán định còn cực cao. Với định lực của Vương Viễn hiện tại, sau khi mở [Kim Cương Bài Tháp] ra, chỉ có cao thủ cấp bậc như Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, đánh một chiêu lên người hắn, mới có thể đẩy lùi được hắn. Ngao Bái này chẳng qua cũng chỉ là một BOSS cấp tám mươi mà thôi, nhưng lại có thể lập tức đẩy Vương Viễn lùi một bước.

Tuy rằng Thiên Hạ Ngũ Tuyệt đều chỉ thuận tay ra một chiêu, chưa dùng hết sức, nhưng một đòn của Ngao Bái lại có phán định như vậy, đủ để thấy được thần lực trời sinh của lão ta cũng không phải chỉ là thổi phồng.

Vương Viễn đã từng thấy nhiều NPC như vậy rồi, người có thể có thần lực trời sinh, cho tới nay cũng chỉ có một mình Tiêu Phong.

Đương nhiên, Tiêu Phong không chỉ có thần lực trời sinh, mà con mẹ nó thiên phú cũng dị bẩm, chiêu thức, nội lực, ngộ tính, căn cốt, tất cả đều ở mức độ tuyệt đỉnh. Đó chính là một bản hack di động hình người… tất nhiên không phải là người Ngao Bái có thể so sánh được.

Phán định cao, lực tay mạnh, thì thời gian cứng còng sau công kích sẽ tương đối dài.

Vương Viễn hơi ngạc nhiên, không đợi lão ta đáp xuống đất, hắn đã đột nhiên giậm một chân xuống đất, mượn lực nhảy lên, cánh tay phải gập lại, húc khuỷu tay về phía trước.

“Bốp!”

Cùng với một tiếng nặng nề vang lên, Vương Viễn đã húc trúng ngực của Ngao Bái.

Ngao Bái còn đang cứng còng sau công kích, Vương Viễn ra tay vừa nhanh lại vừa ác, muốn tránh được hiển nhiên không dễ, lần này lão ta hứng nguyên một đòn, trực tiếp bị húc bay ngược về sau.

-21.145.

Một chỉ số sát thương cực lớn bay lên trên đầu lão ta. Ngao Bái đáp xuống đất, lùi về sau ba, bốn bước, mới đứng vững thân hình.

“Giỏi lắm!”

Vương Viễn vô cùng thán phục, BOSS dòng lực tay, quả nhiên không thể so với bình thường. Một đòn khuỷu tay húc ngực mạnh như vậy, mà chỉ mới đánh cho lão ta lùi lại mấy bước mà thôi. Điều khủng khiếp hơn chính là Vương Viễn đánh trúng Ngao Bái dưới tình huống lão ta không chống cự, Ngao Bái hoàn toàn không phòng bị, mà khó khăn lắm mới rớt hai mươi nghìn máu.

Phải biết rằng, Bạch Thế Kính cùng cấp bậc, dưới trạng thái không phòng thủ ăn một quyền của Vương Viễn, đã đi đời nhà ma ngay tại chỗ … Mà Ngao Bái này không chỉ có sức lực vô cùng lớn, mà lực phòng thủ cũng mạnh mẽ như vậy.

Nhìn thấy Vương Viễn đột nhiên nhảy ra, Ngao Bái cuối cùng cũng xác định được hoàng đế Khang Hy thật sự muốn dồn mình vào chỗ chết. Lúc này, lão ta cũng không để ý tới lễ mạo nữa, mà chửi ầm lên: “Cẩu hoàng đế, ta thật lòng phụ tá ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy, ta phải lấy mạng ngươi!”

Sau khi hét xong, lão ta gập năm ngón tay lại, lại với về phía hoàng đế một lần nữa.

Thực ra hoàng đế có chết hay không, đối với Vương Viễn mà nói cũng chẳng sao cả. Nhưng hoàng đế chết rồi, thì sẽ không có người nào phát thưởng nữa. Lúc này, hắn hiển nhiên không thể trơ mắt nhìn hoàng đế bị Ngao Bái giết chết rồi.

“Thế này được xem như tội khi quân đấy… Ngao Thiếu Bảo, ngươi bình tĩnh chút đi…”

Vương Viễn xiên chéo tay, bắt lấy cổ tay của Ngao Bái.

Hai người này đều có thần lực trời sinh, lực tay hơn người.

Ngao Bái là BOSS loại hình lực tay cấp tám mươi, lực tay còn cao hơn Vương Viễn ba phần, nhưng Vương Viễn không chỉ có lực tay kinh người, mà còn cộng thêm nội công phía sau nữa, nên về mặt phán định mà nói cũng không kém hơn Ngao Bái.

“Bốp!”

Hai người vừa lôi vừa kéo, lực đạo truyền đến dưới chân, nền đất kiên cố dưới chân trực tiếp bị giẫm vỡ nát.

“Con lừa ngốc chết tiệt, ngươi dám cản ta?”

Ngao Bái quát to một tiếng, giơ nắm tay còn lại to cỡ một bao cát đập vào đầu Vương Viễn.

Vương Viễn thấy thế, lập tức vận chân khí hộ thân, dùng một quyền đối với nắm đấm đang vung tới của lão ta.

“Coong!”

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang khiến da đầu người ta tê rần, hai người đều bị đẩy lùi về sau một bước.

“Tiếp tục!”

Vương Viễn chơi trò chơi lâu như vậy rồi, thực sự rất quạnh quẽ, dù sao với thực lực của hắn, hoặc là hoàn toàn áp đảo đối thủ, hoặc là đối thủ toàn thắng, rất ít khi gặp được kẻ địch ngang tài ngang sức, có cách đánh tương đồng như vậy. Hiện giờ đánh nhau với Ngao Bái, khiến cho trong lòng hắn vô cùng hưng phấn.

Ngao Bái xuất thân quân đội, cũng là một phần tử hiếu chiến, thấy hòa thượng trước mắt hung hãn như vậy, lão ta cũng đột nhiên sinh ra khí phách.

Tinh thần hai người phấn chấn, quyền tới chân lui, lao vào đánh nhau.

Dòng lực tay so chiêu, tuy không cực có tính thưởng thức như trường phái thân pháp, nhưng khả năng kích thích cảm quan của người vẫn tương đối mãnh liệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận