Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1493: Ôm cây đợi Xuân (2)

Cũng may ở cửa cốc Tuyệt Tình cốc có trận pháp bảo vệ, trong cốc có đám người Phàn Nhất Ông canh chừng, tọa độ của Vương Viễn lại ở trên Đoạn Trường nhai, bằng không những người này thật sự sẽ xông vào Tuyệt Tình Cốc, phá hoại một phen.

Tất cả mọi người đều ở trên Đoạn Trường nhai, một đám người Một Đám Ô Hợp cũng đặc biệt chuồn qua xem thử. Ngay sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên Đoạn Trường nhai lúc này, người nào cũng sợ hãi.

Con mẹ nó, cùng là người chơi, nhưng sao sự chênh lệch trong cách làm người lại lớn như vậy? Có thể dụ được nhiều người chơi đuổi giết mình như thế, Vương Viễn cũng là một nhân tài.

Tống Dương thậm chí còn chụp màn hình, đồng bộ lên điện thoại. Sau khi thoát trò chơi, cô cầm di động nói với Vương Viễn: “Ngày mai anh vẫn đừng nên vào trò chơi thì hơn... nhiều người như vậy làm anh mệt chết, anh cũng không giết hết được.”

“Khà khà!”

Nhìn ảnh chụp trên điện thoại của Tống Dương, Vương Viễn cười khà khà: “Nhiều người cũng vô dụng, bọn họ không tìm được anh đâu! Đợi cũng đợi phí công!”

“Đoạn Trường nhai có thể là nơi lớn được đến đâu? Anh đang trốn ở đâu?” Tống Dương nghi ngờ hỏi.

“Bơi qua hồ nước ỏ bên dưới Đoạn Trường nhai, có một bản đồ ẩn...” Vương Viễn đáp: “Người bình thường không qua đó được... cho dù hắn biết bay, cũng không thể phát hiện ra bản đồ ẩn.”

...

Vương Viễn ăn bữa khuya, rồi ngủ một giấc ngon lành trên giường.

Mà người chơi đuổi giết hắn trong trò chơi, thì lại người nào cũng gà gật buồn ngủ, những vẫn phải miễn cưỡng xốc lại tinh thần, quan sát xung quanh, chỉ sợ Vương Viễn đột nhiên vào trò chơi chạy trốn. Nếu như để những người này biết hắn ngủ đến rớt nước miếng xuống gối, bọn họ phỏng chừng cũng tức chết mất thôi.

Thẳng đến sáng ngày hôm sau, tuy mọi người đã thức một đêm, nhưng lại càng ngày càng có tinh thần, bởi vì lúc này Vương Viễn cũng nên vào trò chơi rồi.

Người chơi Bên Bờ Hải Hà lại càng canh phòng nghiêm ngặt dưới sự dẫn dắt của Trăng Sáng Mọc Trên Biển, nhìn chằm chằm ra xung quanh, đợi sự trở lại của Vương Viễn như hòn vọng phu.

Dưới sự ánh mắt chờ mong của vạn người, tọa độ của Vương Viễn lại được quét mới...

“Tới rồi, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!”

Tất cả mọi người đều rưng rưng nước mắt, có trời mới biết bọn họ đã chờ bao lâu.

Tọa độ xác nhận là đáy cốc Tuyệt Tình Cốc!

“Lên!”

Mọi người đều có sự chuẩn bị mà tới, hiển nhiên sẽ không cho hắn thời gian chạy trốn, sau khi xác định được tọa độ, mọi người cùng nhau xông lên.

Người chơi bên dưới vách núi lớn tiếng hô: “Không ở đáy cốc!”

Nhưng người chơi trên núi có ai sẽ nghe lời này...

Hệ thống vừa quét mới tọa độ mà ngươi nói hắn không ở đó, con mẹ nó còn không phải ngươi muốn ăn mảnh sao?

Mọi người mang ý xấu trong lòng, đều nhảy xuống dưới.

Cảnh tượng đó quả thực rất hoành tráng, người chơi dùng cơ thể máu thịt lấp đầy Đoạn Trường nhai, cũng thật đúng là một kỳ quan hế giới!

Thế nhưng ngay khi tất cả mọi người đều nhảy xuống Đoạn Trường nhai, thì ở một bên khác của Tuyệt Tình cốc, Vương Viễn đeo cánh lượn đã bay ra khỏi sơn cốc, cưỡi gấu Thái Cực chạy về phía tây.

Sau ba phút, tọa độ lại quét mới, Vương Viễn đã chạy gần đến Trường An....

“Đệt mẹ nó!”

Nhìn thấy tọa độ mới, tất vả mọi người trực tiếp chửi ầm lên.

Mọi người thức cả một đêm, vốn cho rằng đã trực tiếp bắt được tên này rồi, nhưng ai ngờ người này vẫn chạy thoát được dưới ánh mắt chăm chú của mọi người... nên tâm trạng của mọi người nghĩ cũng biết.

Thức một đêm không thu hoạch được gì, người chơi có khả năng chịu đựng tâm lý kém một chút, tốt xấu gì cũng tức đến mức huyết áp cao.

“Mụ nội nó chứ! Tên Ngưu Đại Xuân này thuộc họ cá chạch sao? Trơn tuột như vậy?”

Lúc này, người sụp đổ nhất thuộc về đám người Trăng Sáng Mọc Trên Biển, đặc biệt là Chân Trời Như Kề Bên, lại càng buồn bực hơn.

Gã cho rằng, nhiều người ôm cây đợi thỏ như vậy, ít nhất cũng có thể dí Vương Viễn trên đất giết một lần, nhưng ai mà ngờ được, người này vẫn như cũ, ngay cả cái bóng cũng không bị người nhìn thấy đã chuồn mất tăm.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Trăng Sáng Mọc Trên Biển đợi một đêm không thu hoạch được gì, lúc này trong lòng cũng vô cùng nóng nảy.

“Không có cách nào khác! Ôm cây đợi thỏ còn không chặn được hắn! Chúng ta cũng không thể đợi từ đêm này sang đêm khác được!” Chân Trời Như Kề Bên nói: “Dùng [Đại Na Di Phù] đi.”

“Đệt! Ngươi có biết phải tốn bao nhiêu tiền không?” Trăng Sáng Mọc Trên Biển lắc đầu một cách kiên định.

Chân Trời Như Kề Bên đáp: “Chỉ cần ngươi nghe ta, một lần dùng một lá là đủ rồi!”

“Dùng một tấm thì làm nên cơm cháo gì?!”

Trăng Sáng Mọc Trên Biển liếc mắt nói: “Ngươi cảm thấy chỉ bằng mấy người là có thể tùy tiện đối phó tên Ngưu Đại Xuân kia sao?”

Ngưu Đại Xuân là người thế nào chứ?

Từ lúc phát hành trò chơi đến nay, tên này chưa từng ngồi yên bao giờ, những chuyện kinh thiên động địa trong này đâu đâu cũng thấy được bóng dáng của hắn.

Mới ngày hôm qua thôi, hệ thống thông báo hòa thượng kia giết chết mấy cao thủ tuyệt đỉnh.

Theo tin tức bang chúng Thiếu Lâm tường thuật trực tiếp lại từ hiện trường thì Mộ Dung Bác bị một mình hắn giết chết, hơn nữa còn thủ tiêu trong chớp mắt.

Chớp mắt giết chết một cao thủ tuyệt đỉnh là khái niệm gì?

Ở giai đoạn hiện tại, người chơi chuyên nghiệp cấp cao nhất mới miễn cưỡng vượt cấp giết BOSS nhất lưu mà thôi, hòa thượng này lại có thể nháy mắt giết chết cao thủ tuyệt đỉnh có cấp bậc như Mộ Dung Bác, chứng tỏ thực lực của hắn ít nhất không kém hơn Mộ Dung Bác bao nhiêu, là một cao thủ tuyệt đỉnh đúng chuẩn.

Từ tuyệt đỉnh trở xuống, chúng sinh ngang hàng.

Một tấm Bùa Dịch Chuyển loại lớn có thể truyền tống mười người.

Mười người đi bắt một cao thủ tuyệt đỉnh thì đến mười Trăng Sáng Mọc Trên Biển cũng không yên lòng cho nổi.

Không có một nghìn tám trăm người, Trăng Sáng Mọc Trên Biển nhất định sẽ không nghĩ đến việc tìm Vương Viễn gây phiền toái.

“Cho nên mới nói thép tốt phải dùng trên đầu lưỡi đao.” Chân Trời Như Kề Bên nói: “Đương nhiên không phải ai cũng được dùng Bùa Dịch Chuyển.”

“Ý của ngươi là?” Trăng Sáng Mọc Trên Biển nhướng mày hỏi.

“Hề hề!”

Chân Trời Như Kề Bên cười khì bảo: “Tại sao chúng ta không bắt được Ngưu Đại Xuân?”

“Thế mà cũng hỏi! Vì hắn lẩn nhanh như thỏ, tọa độ vừa đổi mới, lúc chúng ta chạy đến hắn đã cao chạy xa bay rồi!” Trăng Sáng Mọc Trên Biển đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận