Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1169: Lâm Bình Chi hoài bích có tội

Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay Đông Phương Bất Bại chỉ là một mảnh nhỏ của Quỳ Hoa, còn Tịch Tà Kiếm Pháp chính là vụn của vụn. Áo cà sa trong tay Trương Đại Tướng Quân kia rất có khả năng là phiên bản đầy đủ của Quỳ Hoa Bảo Điển.

Điều này có nghĩa là gì?

Phải biết rằng, Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay Đông Phương Bất Bại đã là võ học cấp Cái Thế Thần Công, vậy thì phiên bản đầy đủ của nó, giới hạn cuối cùng chắc chắn không thể ở cấp bậc Cái Thế Thần Công đơn thuần được.

"Ha ha ha ha! Nếu đã là món quà do Hồng Diệp Thiền Sư trao tặng, ta đây liền thay mặt cháu trai của mình nhận lấy vậy!"

Lão già Vương Nguyên Bá cười đắc ý, là người đầu tiên đứng lên, đi tới bên cạnh Lâm Bình Chi, vươn tay định nhận lấy chiếc áo cà sa nọ.

Trương Đại Tướng Quân lại đột ngột thu tay về, tránh khỏi móng vuốt của Vương Nguyên Bá.

Dư Thương Hải chế nhạo nói: "Đây là lễ vật người ta tặng cho đứa nhỏ, lão thất phu như ông dựa vào đâu mà đứng ra nhận chứ!"

"Ha ha!"

Nhạc Bất Quần khẽ mỉm cười nói với đồ đệ ở bên cạnh: "Thi Đới Tử, hãy giúp Lâm sư đệ của ngươi cất nó đi!"

Thi Đới Tử nghe vậy, lập tức tiến lên nhận lấy áo cà sa.

Trương Đại Tướng Quân lại thản nhiên nói: "Các vị, không phải ta không cho các người lấy, mà áo cà sa này là vật phẩm nhiệm vụ của ta. Trước khi đến đây, gia sư đã dặn dò ta rất kỹ rằng nhất định phải tự tay giao áo cà sa này cho hậu nhân của Độ Nguyên sư huynh. Các ngươi có phải là hậu nhân của ông ấy không?"

"..."

Sắc mặt của cả Nhạc Bất Quần và Vương Nguyên Bá đều cứng đờ.

“Chẳng lẽ ta chính là hậu nhân của Độ Nguyên Thiền Sư?” Lâm Bình Chi nghi ngờ liếc nhìn Nhạc Linh San đang ngơ ngác, lập tức tiến về phía trước, nhận lấy áo cà sa trong tay Trương Đại Tướng Quân.

Sau khi trao áo cà sa cho Lâm Bình Chi, Trương Đại Tướng Quân liền trở về chỗ ngồi.

Mà nhóm bốn người Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần đều không hề rời mắt khỏi chiếc áo cà sa hiện đang trong tay Lâm Bình Chi.

“Bình Nhi, mau đưa áo cà sa cho ta!” Vương Nguyên Bá lớn tiếng nói.

Nhạc Bất Quần cũng thản nhiên cất lời: "Bình Nhi, áo cà sa này vẫn nên để vi sư cất đi thì hơn!"

"Lâm Bình Chi, chuyện ngươi giết con ta có thể không cần tính toán nữa!"

“Thú vị rồi đây!” Tả Lãnh Thiền cười hỏi Lâm Bình Chi: “Chiếc áo cà sa này rốt cuộc là vật gì, có thể cho Tả mỗ xem thử một chút được không?"

"Ta...ta...ta không biết!"

Người bình thường không có tội, nhưng trong người có vật quý tự nhiên thành bia ngắm. Võ công của Lâm Bình Chi chỉ là lính tôm tướng cua trong chốn giang hồ, ai cũng có thể bắt nạt, mà chiếc áo cà sa trong tay hắn ta lúc này chính là bảo vật trong mắt Nhạc Bất Quần và những người khác.

Chỉ dựa vào hắn ta, làm sao có thể bảo vệ được thứ trong tay này.

Nhìn thấy bốn người dồn dập tiến tới, không ngừng bức ép, Lâm Bình Chi không biết phải làm sao, theo bản năng lùi về phía Vương Nguyên Bá.

"Con ngoan!"

Vương Nguyên Bá vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến lên một bước nhận lấy chiếc áo cà sa kia.

"Lão thất phu, chỉ bằng ngươi cũng xứng?!"

Dư Thương Hải hét lớn một tiếng, nhảy vọt về phía trước, trường kiếm bên dưới tay áo trắng tung bay lao thẳng về phía cổ họng Vương Nguyên Bá.

Vương Nguyên Bá có chút kinh sợ, nhưng thuộc hạ bên người cũng có chút bản lĩnh, vung hai quả cầu vàng trong tay ra ngoài.

Chỉ nghe thấy "Keng, keng!" hai tiếng, trường kiếm trong tay Dư Thương Hải bị đánh văng, Vương Nguyên Bá thản nhiên rút một cây đao lớn sau lưng ra, đao vung lên, chém thẳng về phía đầu của Dư Thương Hải, miệng còn không quên lớn tiếng chửi bậy: "Tên lùn khốn khiếp, đã giết chết con gái và con rể của ta, còn muốn cướp đoạt kiếm phổ của cháu ngoại ta nữa à?"

Nghe đến đây, Vương Viễn liền thầm mắng trong lòng: "Lão rùa khốn nạn này!"

Lão già này cũng có chút tâm cơ, trước nay giằng co với Dư Thương Hải ba phen bốn bận rồi, chưa từng nhắc đến việc báo thù cho con gái lẫn con rể, nhưng bây giờ vừa thấy áo cà sa trong tay Lâm Bình Chi lại tỏ vẻ huyết hải thâm thù, ra tay rửa mối hận giết người nhà, quả thực là minh chứng sống cho loại người thích ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa.

Dư Thương Hải có vóc người thấp bé, chỉ cần cúi đầu đã tránh thoát được đại đao của Vương Nguyên Bá.

Lúc này, một chưởng của Nhạc Bất Quần cũng vỗ tới: "Dư quán chủ, hôm nay chính là ngày đính hôn của tiểu nữ, ngươi lại dám ra tay hại người, chớ không phải đang coi phái Hoa Sơn chúng ta không ra gì?"

Võ công của Nhạc Bất Quần không hề yếu, hơn nữa còn mạnh hơn Dư Thương Hải không ít.

Dư Thương Hải vốn đã chật vật chống lại Vương Nguyên Bá, bây giờ lại có thêm một Nhạc Bất Quần, vốn dĩ không thể nào ngăn cản.

Nhìn thấy Dư Thương Hải sắp bị một chưởng của Nhạc Bất Quần đánh gục, Tả Lãnh Thiền cười lạnh một tiếng, tay phải vươn ra đỡ lấy thế tấn công của Nhạc Bất Quần, tiện tay chuyển dời chưởng lực của Nhạc Bất Quần sang đao của Vương Nguyên Bá.

"Keng" một tiếng, kim đao của Vương Nguyên Bá bị một chưởng đánh bay, cắm thẳng vào xà nhà ngay phía trên đỉnh đầu.

“Tả minh chủ, ngươi có ý gì?" Nhạc Bất Quần không chút biến sắc nhìn chằm chằm Tả Lãnh Thiền hỏi.

Tả Lãnh Thiền cười thản nhiên đáp: "Nhạc chưởng môn, chúng ta đều là võ lâm chính đạo, hôm nay còn là ngày đại hỉ, cớ gì chỉ vì chút chuyện nhỏ mà làm sứt mẻ cảm tình? Lâm Bình Chi, ta lấy tư cách là thủ lĩnh của Ngũ Nhạc minh chủ, ra lệnh cho ngươi đưa áo cà sa tới đây. Chuyện của nhà họ Lâm các người, ta sẽ giúp ngươi làm chủ."

"Cái này...cái này là tình huống gì đây?"

Nhìn thấy bốn chưởng môn đột nhiên đánh nhau, tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác.

Nhất là Vương Viễn, hắn nhìn về Trương Đại Tướng Quân, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: "Cái áo cà sa kia của ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Ta...ta cũng không biết..." Trương Đại Tướng Quân liên tục lắc đầu, chiếc áo cà sa kia là của Hồng Diệp Thiền Sư, giới thiệu bên trên cũng chỉ ghi là vật phẩm nhiệm vụ, có trời mới biết nó là gì.

“Đừng nói nó chính là bản đầy đủ của Quỳ Hoa Bảo Điển đấy nhé!” Lúc này, Bạch Hạc Lưỡng Sí ở một bên nhíu mày lên tiếng.

"Quỳ Hoa Bảo Điển? Bản đầy đủ?"

Nghe thấy lời này của Bạch Hạc Lưỡng Sí, không chỉ bốn đại chưởng môn mà tất cả người chơi trong sảnh Chính Khí đều sáng rực hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình Chi như một bầy sói đói tìm thấy một con cừu béo ục ịch đi lạc đàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận