Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 377: Vương Viễn nhà giàu mới nổi

Về phần [Thiên Công Khai Vật] này thì lại càng không cần phải nói. Sở dĩ Độc Cô Tiểu Linh được xưng là đệ nhất cơ quan sư của Đường môn, chủ yếu là vì cô đã nhặt được quyển [Thiên Công Khai Vật] (Quyển ba) ở núi Hắc Phong khi ấy, khiến cho thuật cơ quan ở cảnh giới mới bắt đầu của cô tăng lên Trung Cấp, hơn nữa còn là cơ quan sư duy nhất trong trò chơi có thể chế tạo ra cánh lượn.

Cơ quan khiên giáp được ghi chép trong [Thiên Công Khai Vật] (Quyển hai) này, tuy nghe qua không mạnh mẽ như cánh lượn, nhưng vừa nhìn đã biết là các cơ quan loại hình phòng ngự. Loại môn phái máu mỏng như tờ giấy giống như Đường Môn có thể học được loại cơ quan này, chắc chắn có thể tăng mạnh khả năng sinh tồn.

Phẩm chất của hai quyển bí tịch này chỉ là công pháp Trung Cấp, nhưng nói về tính giá trị, thì có cho một công pháp Cao Cấp bình thường cũng không thèm đổi.

Giết loại BOSS cao cấp như Bành Liên Hổ đầu tiên chỉ mò ra được ba vật phẩm, cũng đủ để thấy phúc duyên của Vương Viễn không cao. Nhưng ba vật phẩm này của Bành Liên Hổ, mỗi một vật đều vô cùng có sức nặng. Dù sao cũng là giặc cướp, thổ phỉ tung hoành rừng xanh quanh năm. Bành Liên Hổ này giết người cướp của, công trạng vẫn khá ổn, có thời gian nhất định phải dẫn Tống Dương đi quét y mấy lần mới được.

“Đây cũng do cùng một BOSS rơi ra sao?” Thật lâu sau, Độc Cô Tiểu Linh hỏi một cách kinh ngạc.

BOSS bình thường có thể nổ ra một cực phẩm đã được xem là không tệ rồi. Giết BOSS lần đầu có thể nổ ra hai cực phẩm cũng tính là bình thường. Nhưng ba vật phẩm mà Vương Viễn cầm trong tay lại đều là cực phẩm. Điều này khiến người ta có chút khó mà tin được, đặc biệt là với phúc duyên như của Vương Viễn.

“Đương nhiên!” Vương Viễn đáp một cách chắc chắn: “Ta cũng không dùng được hai quyển rác rưởi này, đưa tiền đây thì bán.”

“Rác rưởi? Đưa tiền thì bán?”

Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị cảm thấy vô cùng khó chịu với cách dùng tử của Vương Viễn, nhưng hai cô nương này có ngu ngốc đến đâu cũng biết Vương Viễn là nghĩ đến quan hệ bạn bè nên mới tặng ân huệ cho mình.

“Sao… sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.” Nhất Mộng Như Thị là một cô gái ngay thẳng. Tuy tính cách của cô nương này tùy hứng, nhưng bình thường thích giúp đỡ người khác, bản thân lại không thích nợ ơn người khác. Thấy Vương Viễn lôi hai quyển bí tịch quý giá như vậy ra rồi nói đưa tiền thì bán, Nhất Mộng Như Thị có chút áy náy nói: “Ta có năm mươi lượng vàng, với bổ sung thêm tiền mặt được không.”

“Năm mươi lượng vàng?” Vương Viễn làm ra vẻ kinh ngạc đáp: “Thứ này đáng giá tận năm mươi lượng vàng sao? Công pháp Trung Cấp mà thôi, ba mươi lượng vàng rồi cầm lấy đi!!”

Thực ra giá thị trường của võ học Trung Cấp cũng chỉ khoảng ba đến năm mươi lượng vàng. Chỉ có điều, quyển [Thiên Ảnh Thủ] này thực sự có hơi hiếm có, Vương Viễn đã được chứng kiến “Ngũ Độc và Cái Bang” nghèo đến cỡ nào, đương nhiên có thể chiều bạn thì cứ chiều rồi.

“Còn quyển [Thiên Công Khai Vật] đó thì sao?” Độc Cô Tiểu Linh cũng ở một bên hỏi.

Nhưng hễ là bí tịch được chia quyển, thì trên cơ bản đều là bộ sách. Sau khi tập hợp, giá trị của nó có thể so với Tuyệt Học. Độc Cô Tiểu Linh lập nghiệp bởi [Thiên Công Khai Vật], hiển nhiên bình thường cũng đã tìm kiếm loại bí tịch này không ít lần. Nhưng chưa từng gặp được một quyển giống như vậy, vậy có thể thấy độ hiếm có của [Thiên Công Khai Vật] này. Hiện giờ Vương Viễn lại lôi một quyển [Thiên Công Khai Vật] ra, hiển nhiên Độc Cô Tiểu Linh cũng không thể không biết xấu hổ mà thò tay ra đòi.

“Cũng ba mươi lượng vàng!” Vương Viễn đáp: “Không có thì có thể nợ.”

Độc Cô Tiểu Linh chính là quý nhân của Vương Viễn, không có cô gái này thì Vương Viễn sống ở Thiếu Lâm, với ngộ tính của hắn, cả đời cũng không thể nào học được tuyệt học Võ Lâm [Dịch Cân Kinh]. Nếu không phải nhờ có quyển [Thân Nhiệt Thiên Quốc] đó của cô thì hiện giờ hắn vẫn còn đang treo nội công căn bản mà chạy khắp nơi. Làm sao có thể học được bản thật [Dịch Cân Kinh].

Đối với Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn ra giá cũng đã có chút ưu đãi. Cho dù cô không đưa tiền thì hắn vẫn có thể đưa miễn phí. Chỉ có điều giữa bạn bè với nhau có qua có lại mới là chuyện bình, còn nếu trực tiếp đưa đồ quý giá như vậy, thực sự không được thỏa đáng.

“Có phải ba mươi lượng vàng hơi ít rồi không…” Độc Cô Tiểu Linh cẩn thận hỏi.

“Ít cái gì, bây giờ thứ ta có chính là tiền, ha ha ha.” Vương Viễn cười ha ha, trong giọng nói tràn đầy hơi thở của loại nhà giàu mới nổi.

Còn không phải sao, sau một chuyến tới phụ bản, hại Phi Vân Đạp Tuyết tận mấy trăm lượng vàng, vừa rồi Bôi Mạc Đình lại dâng hiến một trăm lượng vàng nữa… Trước mắt Vương Viễn đã là nhà giàu mới nổi, hiển nhiên sẽ không để ý chuyện mấy chục lượng vàng giữa bạn bè với nhau rồi.

“Đậu! Vậy tại sao ngươi lại đòi một trăm lượng vàng của ta?” Bôi Mạc Đình không phục nói. Đều là bạn bè, hơn nữa y tự cho rằng tình cảm giữa mình với Vương Viễn sâu đậm, sao có thể bên nhẹ bên nặng được. Lẽ nào là vì đối phương là con gái sao? Lão tử cũng có kém bao nhiêu đâu.

“Ta có đòi ngươi sao? Là ngươi tự mình đưa cho ta cơ mà.” Vương Viễn cười.

“Vậy ngươi trả bảy mươi lượng vàng lại cho ta đi.” Bôi Mạc Đình mặt dày mày dạn.

“Không nhá…” Vương Viễn thuận tay đá Bôi Mạc Đình vào danh sách đen. Người trẻ tuổi đúng là nóng nảy…

Chặn kênh đội xong, Vương Viễn đứng dậy rời khỏi quán rượu, dạo một vòng sau đó lại tới cửa tiệm thợ rèn ở thành Lạc Dương.

Lúc trước Đoàn Thiết Tâm nói với Vương Viễn tới lấy vũ khí sau hai tiếng. Lăn qua lăn lại lâu như vậy, thiết nghĩ bao tay Già Lam của Vương Viễn cũng đã rèn ra rồi.

Thế nhưng Vương Viễn vừa mới bước vào tiệm thợ rèn thì đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.

Người khác đều nói độc giả của ta vô cùng thông minh, nói tới chỗ này, đã có rất nhiều người đoán được bóng người quen thuộc trong lò rèn là ai.

Không sai, người canh giữ ở trong lò rèn chính là Phi Vân Đạp Tuyết.

Người cho Phượng Vũ Cửu Thiên tiền để hắn chế tạo trang bị ở chỗ Đoạn Thiết Tâm này chính là Phi Vân Đạp Tuyết, Phi Vân Đạp Tuyết đương nhiên sẽ ở chỗ này há miệng chờ sung rụng, chờ Phượng Vũ Cửu Thiên tới lấy trang bị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận