Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 925: Kỳ tài buôn bán Tả Tử Mục

Liễu Quang Hùng lại nhìn Tống Dương, sau đó nói với Vương Viễn: “Ta thấy đồng đội của ngươi cũng không phải kẻ thiếu tiền, mỗi người mười vàng thôi, không đắt tí nào đâu, lỡ giành được tuyệt học thì chẳng phải là các ngươi phát tài rồi sao?”

“Ngươi có thể bảo đảm ta giành được tuyệt học không?” Vương Viễn cười lạnh hỏi.

“Ha ha! Sống chết có số, giàu sang do trời, chuyện này ta cũng không dám nói trước!” Liễu Quang Hùng cười nói: “Ta chỉ là một người dẫn đường.”

“Hay cho câu sống chết có số, giàu sang do trời!”

Vương Viễn cười bảo: “Lang Hoàn Ngọc Động mở thì sao phải niêm phong núi, ngươi đang lừa ta đó hả?”

“Nào dám!”

Liễu Quang Hùng nói: “Tạ chưởng môn của bọn ta mới lạc mất con trai cách đây không lâu nên không thích người ngoài quấy rầy, Lang Hoàn Ngọc Động vừa mở nhất định sẽ hấp dẫn nhiều người đổ xô đến, vì vậy ngài dứt khoát cô lập núi lại. Toàn bộ người chơi phái Vô Lượng chúng ta được điều động đi canh giữ các cửa, để một người lẻn vào trong sẽ bị phạt năm vàng! Cho nên… Ngươi biết đó.”

“Ta hiểu rồi!”

Vương Viễn vỡ lẽ.

Lão Tả Tử Mục kia đúng là kỳ tài buôn bán.

Lão biết núi Vô Lượng sắp tiếp đón một lượng lớn du khách nên mới nghĩ ra trò này.

Dù gì cũng là tông sư một phái trong giang hồ, đâu thể như sơn tặc chặn đường cướp của được, thế là lấy cớ niêm phong núi để vơ vét một món lớn, chia 5:5 với môn hạ đệ tử.

Tổ sư cha nó chứ, môn phái nhỏ kiếm chút tiền đúng là chẳng dễ dàng gì, lại nhìn hòa thượng Thiếu Lâm tự ai nấy đều béo tròn bụng phệ xem, một tháng tiền nhang đèn cũng đủ để Tả Tử Mục ăn chơi vài năm, có cơ hội tốt như vậy Tả Tử Mục dĩ nhiên là không bỏ qua rồi.

Một mình Tả Tử Mục ăn năm vàng, tất cả môn hạ đệ tử dưới trướng ăn nửa còn lại, vừa nhìn một cái là biết ngay ai đầu têu, hành động rõ ràng như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn thấu.

“Hai mươi vàng!”

Vương Viễn lấy một tấm ngân phiếu ra để lên bàn. Liễu Quang Hùng cười híp mắt nhận lấy ngân phiếu, lại liếc mắt nhìn Tống Dương: “Quần áo trên người em gái này khẳng định rất đáng tiền.”

“Ngươi đừng có mà chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác!” Vương Viễn tức giận nói, cái tên khốn nạn cứ thích nhắc đến chuyện không nên nhắc.

“Ha ha ha!”

Liễu Quang Hùng bật cười bảo: “Đi theo ta!”

Dứt lời, y đứng dậy rời khỏi quán trà.

Đúng như những gì Liễu Quang Hùng nói, núi Vô Lượng đang “đóng cửa lánh đời”, các con đường dẫn lên núi đều có đệ tử phái Vô Lượng bao vây chặt chẽ.

Dọc đường đi đâu đâu cũng thấy người chơi phái Vô Lượng lôi kéo người dưới chân núi kiếm công trạng, thậm chí còn vì đoạt mối làm ăn mà động tay động chân, nói chung là náo nhiệt vô cùng.

Quần áo của Tống Dương cực kỳ nổi bật giữa đám đông, chỗ nào cô nàng đi qua cũng có người nhịn không được mà ngoái đầu nhìn lại.

“Ngươi có thể cởi bộ quần áo này ra không?”

Vương Viễn bị một loạt ánh mắt nhìn người chiến thắng chọc cho không thoải mái, huống chi bọn họ tới đây là để làm nhiệm vụ, cướp đồ giữa chốn đông người phải càng khiếm tốn càng tốt, chứ ăn mặc nổi bật như Tống Dương đúng là không thích hợp.

“Tại sao phải cởi ra, nhìn đẹp thế này mà… Ngươi coi bọn họ đều nhìn ta kìa…”

Con gái mà, vô cùng nhạy cảm với tầm mắt của người khác, Tống Dương tựa hồ rất hưởng thụ điều này.

“Bớt nói nhảm đi, lòe loẹt cứ như công chổng đuôi ấy, ai mặc vào mà chả khiến người ta nhìn chòng chọc, ta mặc cũng vậy thôi.” Vương Viễn khinh bỉ.

“Thật không? Chờ chốc nữa ta cởi ra cho ngươi mặc thử…”

“Im miệng! Ngươi tự mà mặc đi!” Vương Viễn vội vàng thỏa hiệp.

Được lắm, cô nàng này và cả Độc Cô Tiểu Linh nữa, đều không chịu học mấy điều tốt đẹp.

Quanh đi quẩn lại một hồi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vương Viễn và Tống Dương rốt cuộc cũng đến một giao lộ yên tĩnh theo sự chỉ dẫn của Liễu Quang Hùng.

Giao lộ đã bị chặn lại, hai NPC mặc quần áo đệ tử phái Vô Lượng ôm kiếm đứng chắn ngay đầu đường, mắt nhìn lom lom.

Hai người này như sợ người khác không biết mình là ai, ID trên đầu lần lượt là Cung Quang Kiệt và Úc Quang Tiêu.

“Hai vị sư huynh, ta lại dẫn thêm hai người tới.” Liễu Quang Hùng thấy hai người Cung Quang Kiệt thì cười hì hì vội chạy lại đưa cho bọn họ mười vàng.

Cả hai quan sát Vương Viễn và Tống Dương một lượt, sau đó hớn hở nói: “Qua đi!”

“Đa tạ sư huynh!”

Liễu Quang Hùng cười khì, dẫn hai người Vương Viễn lên núi.

Sau khi lên đây, người chơi quả nhiên ít hơn hẳn, dẫu sao mười vàng đối với người chơi phổ thông mà nói không phải là một con số nhỏ, cũng không phải ai cũng chịu bỏ ra bằng ấy tiền.

“Đi thẳng theo con đường này tiến về phía trước chính là Lang Hoàn Ngọc Động.”

Liễu Quang Hùng chỉ đường cho Vương Viễn xong thì tính xoay người rời đi.

“Ngươi không đi vào chung à?”

Vương Viễn kỳ quái hỏi.

Vô Lượng kiếm phái không phải là môn phái lớn gì, Lang Hoàn Ngọc Động mở ra, người chơi phái này hẳn phải ở chùa ăn lộc Phật mới đúng, nhưng dọc đường lên đây Vương Viễn có để ý quan sát, bọn họ hiển nhiên không có hứng thú với công pháp bí tịch mà thích kéo người lên núi kiếm lời hơn.

“Hề hề!”

Liễu Quang Hùng cười bảo: “Bản lĩnh của mình đến đâu ta hiểu rõ hơn ai khác… Đừng nói là không tìm được, cho dù có được đi nữa, nào dám bảo đảm là của mình? Còn không bằng nhân cơ hội này kiếm thêm ít tiền, chuyện như tranh giành không thích hợp với người thông minh.”

“Thú vị lắm!”

Vương Viễn nghe vậy cười cười, tiện tay gửi một lời mời kết bạn qua.

Y nói đúng, Lang Hoàn Ngọc Động mặc dù khả năng cao là có bí tịch, nhưng chắc chắn không nhiều, giang hồ lại đông người chơi, cao thủ cũng nhiều như mây, như ong vỡ tổ lao đến cướp bí tịch. Trong tình cảnh sói nhiều thịt ít, người chơi thực lực kém muốn bộc lộ tài năng đúng là khó khăn, nếu trộm gà không được còn mất nắm gạo thì chẳng phải lãng phí mất mười vàng sao?

Liễu Quang Hùng này thực lực bình thường, nhưng lại là một người rất lý trí, làm việc với kiểu người này thoải mái hơn nhiều.

“Ngưu Đại Xuân?”

Liễu Quang Hùng thấy lời mời xin kết bạn của Vương Viễn thì đột nhiên sửng sốt, chợt hoảng sợ nhìn hắn, lắp bắp hỏi: “Ngươi chính là… ừm, Ngưu Đại Xuân đó đấy hả?”

Quả nhiên là một người lý trí, đứng trước mặt Vương Viễn, y nhanh chóng nuốt lại mấy tính từ không được hay ho lắm sắp bật thốt ra khỏi miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận