Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 269: Nhiệm vụ ẩn

"Thật có lỗi, khiến ngươi đi tay không một chuyến rồi!" Tề Ứng lườm Vương Viễn nói với giọng lạnh nhạt: "Tề mỗ chỉ chế thuốc cho đệ tử phái Nga Mi!"

"Thật sao?"

Vương Viễn gãi gãi đầu, sau đó túm Đinh Lão Tiên đến trước mặt: "Nhưng thật ra là gã yêu cầu thuốc mà."

"Ồ? Ngươi muốn thuốc gì?" Tề Ứng nhìn Đinh Lão Tiên hỏi: "Ngươi là đệ tử thân truyền của ta, sở học hẳn có thể ứng phó rất nhiều vấn đề khó khăn chứ?"

"Chuyện này…"

Quan hệ của Đinh Lão Tiên và Tề Ứng hiển nhiên không ngươi từ ta hiếu giống như Vương Viễn và Huyền Từ. Tình thầy trò giữa hai người này càng giống người qua đường hơn, y truyền thụ kỹ nghệ cho Đinh Lão Tiên cũng vì hệ thống quy định.

Đinh Lão Tiên đột nhiên bị Vương Viễn đẩy ra, hơi có xu hướng đâm lao đành phải theo lao, gã thoáng trù trừ một chút sau đó mới thận trọng nói: "Đệ tử tài sơ học thiển, không luyện ra được thần dược như Tạo Hóa Đan."

"Tạo Hóa Đan?"

Tề Ứng nghe vậy nhíu mày nói: "Loại đan dược ngay cả ta cũng phải hao phí tu vi tinh nguyên, đạo của võ học là phải mài giũa tích lũy từng giờ từng phút, dựa vào ngoại lực tăng lên rốt cuộc chỉ khiến…"

"Ý của ngươi chính là không thể làm?" Vương Viễn thấy Tề Ứng nói dông dài như vậy thì sạm mặt lại hỏi.

NPC này đúng là đồ gây rối, không làm thì nói toẹt ra, còn đứng đó nói lên mặt dạy đời. Vương Viễn xuất thân là người tập võ, dĩ nhiên biết muốn tầm quan trọng của cơ sở và luyện tập. Nhưng bố khỉ nó “Kim Cương Bất Hoại Thần Công” là kỹ năng bị động, tu luyện từng giờ từng phút cả nhà ngươi ấy.

"Có thể làm!" Tề Ứng lại nhìn thoáng qua Vương Viễn và nói: "Sư phụ của ngươi cũng dạy qua ngươi rồi đúng không? Thiên hạ này làm gì có bữa ăn nào miễn phí…"

"Vậy như thế nào mới làm được?" Đinh Lão Tiên hỏi.

"Giúp lão phu giết người!"

"Giết người hả? Ta tưởng là chuyện gì khó khăn hơn nhiều chứ. Giết ai?" Vương Viễn cười nói.

Theo lý mà nói, mặc dù giết người trong trò chơi là chuyện cực mạo hiểm nhưng so với nhiệm vụ kiểu tìm vật liệu, tìm người thì trước giờ nó vẫn đơn giản nhất.

"Dương Tiêu!" Tề Ứng nhắc đến hai chữ này thì sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp lão phu giết ác tặc đó, cái mạng này ta cũng cho ngươi!"

"..."

Đinh Lão Tiên và Tề Ứng ở chung lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gã nhìn thấy dáng vẻ này của sư phụ nên không khỏi giật mình.

Vương Viễn cũng hơi kinh ngạc, không biết Dương Tiêu này có thù oán gì với Tề Ứng, vậy mà có thể khiến cao nhân tiền bối phái Nga Mi thất thố như vậy.

Cùng lúc đó, bên tai Đinh Lão Tiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã phát động nhiệm vụ ẩn [Quang Minh Tả Sứ], đẳng cấp nhiệm vụ “Kinh Thế Hãi Tục”, có nhận hay không?]

"Nhiệm vụ ẩn!!!"

Đinh Lão Tiên thấy thông báo của hệ thống thì thầm vui mừng, vội vàng chụp màn hình lại gửi cho Vương Viễn, kích động nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhận được nhiệm vụ ẩn."

Dứt lời, Đinh Lão Tiên nhấn đồng ý nhận.

Lúc này, Vương Viễn lại lên tiếng ngắt lời: "Dương Tiêu là ai?"

Tề Ứng là tiến bối phái Nga Mi, thủ đoạn dĩ nhiên không thấp, ít ra mạnh hơn Vương Viễn và Đinh Lão Tiên của giai đoạn hiện tại nhiều. Người này hận Dương Tiêu thấu xương như thế nhưng lại không có cách làm gì y, hiển nhiên người tên Dương Tiêu kia cũng chẳng phải kẻ tầm thường.

Loại nhiệm vụ này không phải Vương Viễn chưa từng gặp, lúc ở trong chùa, hắn còn nhận nhiệm vụ đẩy lùi Yến Long Uyên, bảo vệ Huyền Bi đại sư đó, cuối cùng suýt chút nữa góp mạng hắn vào luôn.

"Quang Minh Đỉnh Ma giáo hộ pháp tả sứ!" Tề Ứng trả lời.

"Được rồi!" Vương Viễn gật đầu nhìn Đinh Lão Tiên rồi nói: "Ngươi có thể lựa chọn."

"..."

Đinh Lão Tiên đang vô cùng kích động, sau khi nghe câu trả lời của Tề Ứng thì như thể bị dội một gáo nước lạnh, buốt từ đầu tới chân.

Quang Minh Đỉnh Ma giáo hộ pháp tả sứ... Má nó chứ!

May mà Vương Viễn hỏi một câu, nếu không Đinh Lão Tiên chẳng còn chỗ nào mà ngồi khóc.

Ma giáo là một trong chín môn phái lớn, cũng là tà phái duy nhất, đủ thấy nó có thực lực mạnh nhường nào.

Hộ pháp tả sứ, đây chính là chức vị gần với giáo chủ Ma giáo, thực lực của Dương Tiêu ra sao có thể đoán được, bố khỉ, ít nhất cũng phải trăm cấp đổ lên.

Chưa nói đến Đinh Lão Tiên ngay cả võ học bản môn của đệ tử nam phái Nga Mi còn chưa học, cho dù là loại người hung ác như Vương Viễn cũng không dám đi khiêu khích một NPC hơn trăm cấp khi mình mới hơn cấp ba mươi. Đây rõ ràng là không muốn sống nữa!

"Hận miên miên hề nhân tiều tụy, dục trượng kiếm hề nhận vô phong!"

Tề Ứng thấy dáng vẻ của Đinh Lão Tiên thì lại trở về trạng thái thanh niên văn nghệ.

"Quên đi! Không chế thuốc cho thì thôi." Vương Viễn xua xua tay nói: "Dù sao ta cũng không cần dùng gấp."

Mặc dù Vương Viễn làm việc không từ thủ đoạn nhưng không phải người coi mình là trung tâm vũ trụ, vì chế thuốc cho bản thân mà bắt bạn bè đi làm một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, loại chuyện này dĩ nhiên hắn không làm được.

Dù sao hiện tại “Kim Cương Bất Hoại Thần Công” của Vương Viễn lên đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông, giai đoạn này cũng đủ dùng rồi, không vội tăng lên chi.

Ở Đường Môn bận rộn nửa ngày, rồi nán lại ở Nga Mi hồi lâu, một ngày của Vương Viễn vô cùng phong phú.

Sau khi đón xe trở lại Thiếu Lâm tự, Vương Viễn treo nhân vật trong phòng tu luyện xong thì đăng xuất khỏi game.

Hắn tháo mũ trò chơi ra, duỗi lưng rồi đứng dậy đi đến phòng khách.

Chỉ thấy Tống Dương đã ngồi ở đó từ lúc nào chẳng hay, đang ôm gối ôm của hắn, ăn vặt và xem ti vi.

Vương Viễn bó tay với con bé này luôn, cứ đến giờ cơm là lại xuất hiện đúng giờ.

Vì phòng ngừa cô nàng này quấy rầy mình chơi game, Vương Viễn dứt khoát cho cô chìa khóa, để cô thành thật đợi trong phòng khách.

Ngược lại, cô nàng chẳng coi mình là người ngoài chút nào, vậy mà phách lối đến tận đây, y hệt như mình là bà chủ nhà này vậy.

Cô nam quả nữ này mà chẳng biết tị hiềm tí nào.

"Anh đăng xuất rồi đó hả? Rót cho em cốc nước đi!"

Tống Dương thấy Vương Viễn đi ra khỏi phòng ngủ thì chỉ ấm nước cách đó không xa bảo: "Anh mua khoai tây chiên hơi mặn chút!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận