Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 512: Có ông chủ dùng tiền thuê ta

“Thật sao?”

Vương Viễn gãi đầu một cái, nói: “Sao ta thấy người kia quen thế nhỉ, trông rất giống cha của ta.”

“Ha ha, ủa?”

Nghe thấy lời nói của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình ở bên cạnh vừa định trào phúng Vương Viễn mấy câu, nhưng sau khi nhìn kỹ, y cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: “Quả thật pho tượng này và lão Ngưu có mấy phần giống nhau.”

“Thật sao?”

Mọi người đồng loạt xoay đầu lại, nhìn nhìn Vương Viễn rồi lại nhìn pho tượng, người nào người nấy đều kinh ngạc không thôi.

Vương Viễn béo hơn một chút, đáng khinh hơn một chút, gian trá hơn một chút, thế nhưng khuôn mặt lại giống pho tượng kia đến bảy tám phần. Chẳng qua nếu so sánh thì khí chất và sức hút của Vương Viễn kém hơn rất nhiều. Nếu như Vương Viễn không đề cập đến việc này, chắc mọi người cũng sẽ không phát hiện ra hắn lại giống pho tượng đến vậy.

“Thú vị, thú vị!”

Mọi người đồng loạt cảm khái, đều là người có thực lực cao cường, trong tên cùng có một chữ “Ngưu”, khuôn mặt cũng giống nhau mấy phần, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.

Trong lúc kinh ngạc, cả đám đi tới chỗ ngồi của mình.

Bởi đám Vương Viễn là người chơi dự thi, vì lẽ đó chỗ ngồi sẽ không giống các khán giả bình thường, sẽ ngồi vào vị trí dự thi trước sân đấu.

Quả nhiên giống với những điều Điều Tử từng nói lúc trước, nếu người bình thường có thể tham gia thi đấu đơn, chắc chắn sẽ không chơi thi đấu đoàn đội. Chỗ ngồi dự thi rất lớn, lại chỉ thưa thớt hai mươi, ba mươi đội ngũ.

Trong mấy chục đội này giành được hai vị trí đầu là có thể thăng cấp khu vực thi đấu.

Đương nhiên, tuy rằng đội ngũ dự thi thi đấu đoàn đội không nhiều, nhưng không thể coi thường thực lực của mấy đội ngũ này. Dù sao nếu không có có chút tài năng, sẽ không có ai tới đây để đánh đoàn đội. Dám chơi thi đấu đoàn đội, một là thực lực cá nhân rất cao, hai là sự phối hợp của đoàn đội rất mạnh, cho dù yếu cũng sẽ không yếu một cách quá mức.

Nhìn bốn phía một lúc, đám Vương Viễn đồng loạt ngồi xuống, tám dóc với nhau, chờ hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm bắt đầu.

Vương Viễn thì lại nhìn chằm chằm pho tượng ở trên sân đấu, nhìn đến mê mẩn.

Má, chẳng lẽ pho tượng kia được tạc theo mặt của ông đây? Việc này có tính là xâm phạm đến quyền cá nhân không vậy? Sau khi xong việc ở đây phải tới công ty trò chơi đòi bồi thường mới được, có chỗ hời thì phải chiếm, thiệt thòi thì không thể ăn.

“Ngưu huynh! Tại sao huynh lại ở đây?”

Ngay lúc Vương Viễn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía đằng sau.

“??”

Vương Viễn nghe tiếng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một đội người chơi đang đứng phía sau. Tuy rằng người dẫn đầu không được cao to cho lắm, nhưng trong tay lại cầm một thanh Đại Hoàn Đao dày rộng, rất không phù hợp với hình tượng của y, hiển nhiên là một kẻ không có suy nghĩ gì về hình ảnh của bản thân.

Bên cạnh người nọ là một vị đao khách. Ánh mắt của đao khách kia cực kỳ sắc bén, bên hông dắt một cây đao, thân đao vừa hẹp vừa dài giống như cây mạ.

“Nhất Đao!”

Nhìn thấy hai người phía sau, Vương Viễn cũng hơi sững sờ.

Hai người cầm đầu đội ngũ phía sau không phải ai khác chính là Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu và Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ mà Vương Viễn quen biết đã lâu.

Hai người này chính là hai người đầu tiên mà hắn quen ở trong trò chơi. Nhất Đao không có ý đồ xấu, chỉ là không có đầu óc. Còn tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ thì Vương Viễn không thích cho lắm.

Lần trước ở rừng Hổ Khiếu cũng bởi vì tên nhãi này tranh đồ BOSS, từng lời qua tiếng lại với hắn. Từ đó về sau, Vương Viễn cũng không giao dư với Nhất Đao nữa.

Không nghĩ tới lại gặp lại bọn họ ở sân thi đấu Hoa Sơn Luận Kiếm.

“Không sai, là ta!” Thấy Vương Viễn còn nhận ra mình, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu hưng phấn cực kỳ, sau đó hỏi với vẻ nghi hoặc: “Tại sao ngươi không tham gia thi đấu đơn vậy?”

Trong ấn tượng của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, lúc trước Vương Viễn từ chối lời mời của mình, hiển nhiên là một vị hiệp khách độc hành, thế nên theo lý thuyết Vương Viễn phải tham gia thi đấu đơn mới đúng.

“Có ông chủ dùng tiền thuê ta!”

Vương Viễn cười cười, tiện tay chỉ về phía Phi Vân Đạp Tuyết.

“Ai nha!”

Nghe thấy lời Vương Viễn nói, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đột nhiên nói với vẻ tiếc nuối: “Sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ? Nếu biết sớm một chút ta đã dùng tiền thuê ngươi rồi, ta sẽ bỏ ra một số tiền lớn...”

“Ha ha!”

Vương Viễn chỉ cười khẽ, không nói gì.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu vẫn không có đầu óc như trước đây, dựa vào mấy đồng xu trong túi y mà dám giả làm kẻ có tiền ở trước mặt Phi Vân Đạp Tuyết?

“Đáng tiếc, đáng tiếc!” Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu vẫn thở dài nói: “Nếu chúng ta gặp nhau, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, tuyệt đối đừng làm tổn thương hòa khí...”

Vương Viễn: “...”

Được chứ, lời này cũng không sai, nhưng tại sao phát ra từ trong miệng Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ?

“Tại sao ngươi cũng tham gia thi đấu đoàn đội?” Vương Viễn tò mò hỏi.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu có một bang phái hình như tên là Tam Sát Trang gì gì đó. Lúc vừa mới chơi trò chơi, Vương Viễn đã từng qua lại với bọn họ, một đám ô hợp mà thôi, nói như vậy bang hội này cũng sẽ không có chiến đội quá mạnh, e rằng tham gia thi đấu đoàn đội chưa qua nổi một vòng thì đã bị đánh bại rồi.

“Thi đấu đoàn đội mới có thể cho thấy thực lực mạnh mẽ của bang phí.” Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đắc ý nói: “Nói không chừng chúng ta sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ cũng nên.”

“Ta...”

Vương Viễn âm thầm phun một ngụm máu. Mẹ nó, bản thân không cần thiết phải để ý đến y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận