Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 238: Nhà hóa học

Tuy Người Nuôi Rắn đông người, nhưng người có khả năng công kích gần người đồng thời chỉ có sáu bảy người, cho nên Lê Sinh vẫn có thể chống đỡ.

Lúc này, hơn mười thanh chủy thủ ném qua, Lê Sinh không thể chống đỡ được, mà những chủy thủ này còn bôi độc, chỉ cần sơ sảy Lê Sinh lập tức nghẻo ngay.

"A di đà phật!"

Vốn tưởng rằng có NPC hỗ trợ mang quái, Vương Viễn có thể đi theo hưởng ké, nhưng thấy Lê Sinh sắp bị bẫy chết, Vương Viễn chắc chắn không thể thấy chết không cứu được.

Chỉ nghe Vương Viễn tụng một tiếng phật hiệu dài, trên người lóe lên một luồng kim quang.

"Viu!"

Tất cả chủy thủ của Người Nuôi Xà lập tức bị Vương Viễn kéo về phía mình.

"Keng keng keng keng!"

Một loạt tiếng vang kỳ dị vang lên liên tiếp, tất cả chủy thủ đều rơi xuống đất.

"???"

Chiêu thức ấy của Vương Viễn lập tức hấp dẫn sự chú ý của Người Nuôi Rắn.

Lê Sinh cũng xoay người lại, nhịn không được quát: "Ngưu đại sư quá đỉnh!"

"Quá khen, quá khen!"

Vương Viễn làm màu, cười khà khà.

Đám Người Nuôi Rắn hoảng sợ liếc nhìn Vương Viễn rồi nhảy ra sau, lui lại tới góc tường, sau đó móc sáo trúc trong ngực ra, đặt bên miệng, bắt đầu thổi.

Cùng lúc đó, vô số rắn độc từ bốn phương tám hướng xung quanh sân này chui ra, trườn về phía hai người Vương Viễn.

Rắn độc nhiều vô số kể, phủ kín mặt đất với đủ loại màu sắc. Vương Viễn nhìn rắn độc màu sắc sặc sỡ phun lưỡi thì nổi da gà.

Vương Viễn không sợ độc cũng không sợ rắn, nhưng trên mặt đất nhiều rắn độc bò qua bò lại như vậy, còn muốn chui vào ống quần hắn... Thì nó ghê tởm nha!

Mẹ nó, người thiết kế thật sự là vô cùng vô nhân đạo, vậy mà lại thiết kế ra cảnh tượng như vậy, đây là muốn người xem bị hù chết tươi, hơn nữa còn là bị ghê tởm mà chết?

Nhưng Lê Sinh lại trái ngược, đối mặt với nhiều rắn độc như vậy, không chỉ không sợ hãi mà còn hưng phấn liếm môi, sau đó lại mở miệng túi, lấy ra mấy viên tròn tròn gì đó.

Ngay sau đó, Lê Sinh lấy thanh hỏa chiết ra, châm mấy viên tròn tròn trong tay rồi ném xuống đất.

"Rầm đùng rầm!"

Viên cầu rơi xuống đất phát ra tiếng nổ mạnh dữ dội, nhất thời toàn bộ sân viện bị sương khói hồng vàng bao phủ.

Sương khói kia vừa hăng vừa nồng, suýt nữa hun Vương Viễn sặc khí ngất xỉu.

Sương khói tan đi, chỉ thấy tất cả rắn độc trong viện đều lật ngửa, không ngừng giãy dụa, hiển nhiên là không sống nổi.

"Kiếm lớn rồi! Đại bổ đó!"

Lê Sinh cười ha ha, lại mở túi tiền, nhặt rắn dưới đất ném vào trong túi.

Vương Viễn hoài nghi sâu sắc, thằng nhãi này cũng giống hắn, tuy ngoài miệng nói là đi hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thực tế là tới trộm rắn đi.

"Này... chuyện gì thế?"

Đương nhiên, thứ làm cho Vương Viễn cảm thấy tò mò chính là ám khí Lê Sinh vừa dùng, chỉ tùy tay ném xuống đất đã miểu sát cả một viện đầy rắn, quả thực là có chút kỳ dị.

"Khà khà!"

Lê Sinh cười cười nói: "Đạn khói độc Phong Hỏa, chính là Phích Lịch Đạn Phong Hỏa của Lý gia trộn thêm hùng hoàng, hạt tiêu, vôi sống..."

"..."

Vương Viễn nghe xong không biết nói gì.

Được đó, tên Lê Sinh này ở Cái Bang quả thực là nhân tài không được trọng dụng rồi. Con mẹ nó, đây là nhà hóa học mới đúng, vũ khí sinh hóa có tính sát thương quy mô lớn cũng làm ra được rồi.

Tung hết mọi chiêu, đám Người Nuôi Rắn này không còn thủ đoạn nào nữa, Vương Viễn và Lê Sinh cùng tiến lên, thuần thục giết sạch bọn chúng.

Thứ duy nhất đáng giá trên thân mấy tên Người Nuôi Rắn này chính là rắn độc, kết quả là bị Lê Sinh vét sạch bách....

Vương Viễn tất nhiên không có biện pháp chia của với NPC, hơn nữa, độc của mấy con rắn này hắn có lấy cũng không dùng được.

"Công tử, đuổi theo ta đi! Đuổi theo ta đi nào..!"

"Mỹ nhân, đừng chạy..."

Sau khi thu dọn sân viện xong, hai người Vương Viễn vừa muốn vào mấy gian phòng tìm Âu Dương Khắc, thì lại nghe thấy âm thanh chơi đùa từ phòng bên trái Vương Viễn truyền ra.

Từ ngữ cực kỳ thô tục bất nhã, không thể miêu tả, tác giả là người thuần khiết như vậy, viết ra cũng cảm thấy đỏ mặt, còn có thể bị khóa truyện, nên sẽ không viết rõ ràng ra. Mọi người cứ tự tưởng tượng ra chuyện vui đùa giữa cao phú soái và một đám mỹ nữ là được.

"Thú vị đấy..."

Vương Viễn nghe tiếng vội vàng chạy tới trước cửa, qua khe nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy một công tử ca áo trắng hơn tuyết, đang chơi đùa cùng một đám cô nương.

Công tử ca kia lớn lên cực kỳ anh tuấn tiêu sái, khí chất cũng có phần cao quý, giống như hậu duệ vương tôn quý tộc, siêu nhiên thoát tục.

"Đây là Âu Dương Khắc?"

Nhìn thấy công tử ca kia, Vương Viễn nghi ngờ không thôi.

Loại người quái dị như Vân Trung Hạc, Điền Bá Quang nói là dâm tặc, thích hái hoa thì Vương Viễn cũng hiểu được phần nào.

Dù sao lớn lên thành như vậy, nhân phẩm còn kém chắc chắn không có cô gái nào thích.

Nhưng nhìn tiểu tử trong phòng tiêu sái anh tuấn như thế, gã ta sẽ đi hái hoa? Chỉ sợ là hoa xuân tự mình vội vàng đưa lên thì có. Cho dù thằng nhãi này nhân phẩm không tốt, là một tên khốn nạn, thì những nữ nhân kia tám phần cũng sẽ nói thành đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, bị vứt bỏ thì cùng lắm là tìm người khác thành thật hơn....

"Rầm!"

Thời điểm Vương Viễn cảm thấy bực bội trong lòng, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh trầm nặng, Lê Sinh tiến lên, một cước đạp văng cửa phòng.

"???"

Nam nữ trong phòng thấy thế đều sửng sốt, ngay cả Vương Viễn đang nghe lén ở góc tường cũng hoảng sợ.

"Chơi cái lông ấy." Thấy công tử ca chuẩn bị bắt được một mỹ nữ nhưng lại bị người khác cắt ngang, Vương Viễn hoảng sợ cũng không chuyện rất bình thường.

Lúc này, chỉ thấy Lê Sinh chỉ về phía công tử ca trong phòng nói: "Tên dâm tặc nhà ngươi, nơi nơi cưỡng ép dân nữ, phá hư con gái nhà người ta. Hôm nay Lê Sinh ta thuộc phái Cái Bang sẽ thay trời hành đạo."

Khi nói chuyện, Lê Sinh đã thả người nhảy tới, bốn chữ Thay Trời Hành Đạo vừa dứt thì hắn ta đã xông tới trước mặt tên công tử ca kia, trúc lớn trong tay vung lên, ném về phía đầu của tên kia.

"Ha ha ha!"

Công tử ca kia mỉm cười, dừng bước, nhẹ nhàng lui về sau tránh thoát được công kích của Lê Sinh, đồng thời không nhanh không chậm nói: "Âu Dương Khắc ta chưa bao giờ thích ép buộc ai, những cô nương này đều tự nguyện trở thành cơ thiếp của ta, thúc thúc ta còn không quản ta, ngươi là cái thá gì mà dám quản chuyện riêng của ta?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận