Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 580: Hưng sư vấn tội

“Ha ha ha!”

Hai thằng nhãi con Vương Gia Câu và Vương Gia Tuấn cười ha ha rồi tiếp tục chế giễu: “Từ trước đến nay, võ công của mười lăm vị cao thủ hạng nhất đó vẫn luôn kém đám du côn ở thành Lạc Dương một đoạn dài như vậy này…”

Vừa nói, còn vừa khoa tay múa chân một chút.

“Ha ha!”

Lệnh Hồ Xung đang vô cùng buồn chán, nên hoàn toàn không để bụng. Người khác cười thì y cũng cười theo, như thể đang nói đến người khác vậy.

Da mặt như vậy khiến cho Vương Viễn bái phục.

“…”

Thấy thái độ của Lệnh Hò Xung như vậy, sắc mặt của Vương Trọng Cường không khỏi thay đổi.

Hai đứa Vương Gia Câu này vẫn còn nhỏ tuổi, nên đần độn cho rằng Lệnh Hồ Xung này đang sợ mình, nhưng Vương Trọng Cường thì lại cảm giác được rõ ràng sự khinh bỉ phát ra từ đáy lòng đó của y. Tiểu tử này hoàn toàn không coi người của Kim Đao Vương gia ra gì, mặc cho người nhà họ Vương chế giễu đủ kiểu cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái…

Vốn Vương Trọng Cường còn định nói mấy lời tốt đẹp vì mặt mũi của Nhạc Bất Quần, nhưng lúc này lửa giận bùng thẳng tới ót, ông ta cũng không giữ thể diện nữa, lập tức đi đến trước mặt Lệnh Hồ Xung rồi lớn tiếng nói: “Lệnh Hồ hiền điệt, ta có chuyện muốn xin chỉ bảo.”

Lệnh Hồ Xung nhướn mày, liếc mắt nhìn ông ta rồi đáp: “Không dám!”

“Nghe Bình Chi nói, khi em gái và em rể của ta qua đời, ngươi và một đệ tử Hoa Sơn nữa đã đưa Bình Chi về Hoa Sơn đúng không?” Vương Trọng Cường hỏi.

Nghe được Vương Trọng Cường nói, Vương Viễn cũng có chút ấn tượng.

Mặc dù ban đầu Vương Viễn và Bôi Mạc Đình cứu Lâm Bình Chi thoát khỏi thuộc hạ của Dư Thương Hải. Nhưng Bôi Mạc Đình cũng đã nói, có một sư huynh ở Phúc Châu tiếp viện, người tiếp viện phối hợp mang theo Lâm Bình Chi lên núi kia, tám phần mười là Lệnh Hồ Xung.

"Không sai, là ta!"

Lệnh Hồ Xung gật đầu, cũng không phủ nhận.

"Vậy quả không sai!"

Vương Trọng Cường cười lạnh nói: "Không biết muội muội và muội phu ta có di vật, di ngôn gì nhờ ngươi đưa cho Bình Chi không?"

"Di vật?"

Vẻ mặt Lệnh Hồ Xung mờ mịt.

Vương Viễn thì nhướng mày.

"Lúc bọn họ chết, ta cũng không có mặt!" Lệnh Hồ Xung buông tay nói: "Ta ở Phúc Châu uống rượu... Giải cứu Bình Chi là một sư đệ khác của ta."

"Ồ?"

Vương Trọng Cường hùng hổ nói: "Là ai?"

"Ha ha!"

Lúc này Nhạc Bất Quần đột nhiên nói: "Một đồ đệ kém cỏi, chỉ vì thông đồng với thổ phỉ, bị ta đuổi ra khỏi núi!"

Lúc nói đến hai chữ thổ phỉ, lão chó chết Nhạc Bất Quần này còn không quên liếc mắt nhìn Vương Viễn, ý nghĩ không cần nói cũng biết.

"Mẹ!" Vương Viễn thầm mắng một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn ánh mắt uy hiếp của Nhạc Bất Quần.

"Đã như vậy, người còn lại ngày hôm đó cũng chỉ còn lại Lệnh Hồ hiền chất thôi!" Vương Trọng Cường lại nói.

"Ngưu đại sư cũng là ân công của ta!"

Tên ngu si Lâm Bình Chi không biết là vô tình hay cố ý, vào đúng lúc này lại đứng ra chỉ vào Vương Viễn, vẻ mặt cảm kích...

"Đệt!"

Vương Viễn hít vào một hơi, bản thân chỉ là một người xem náo nhiệt, sao lại bị lôi vào rồi.

"Vị này là?"

Vương Trọng Cường híp mắt, liếc nhìn Vương Viễn hỏi.

"Đệ tử của phương trượng Huyền Từ Thiếu Lâm tự, Ngưu Đại Xuân!

Vương Viễn không hề e dè giới thiệu.

"Hít..."

Nghe được thân phận của Vương Viễn, mọi người trên đại sảnh đều hít vào một ngụm khí lạnh. Ngay cả Nhạc Bất Quần cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương Viễn, ông ta không ngờ tới cái tên hòa thượng đáng ghét này thật sự là đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm tự.

Vương Nguyên Phách lại vội vàng đứng lên, vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh Vương Viễn nói: "Hóa ra là đệ tử yêu của phương trượng Huyền Từ, xin mời ngồi..."

"Không cần!" Vương Viễn phất tay một cái nói: "Ta ngồi ở chỗ này cũng rất tốt!"

"Pha trà, pha trà ngon!" Vương Nguyên Phách thấy Vương Viễn không muốn ngồi ghế trên, bèn quan tâm dâng trà cho Vương Viễn.

Đầu Vương Viễn tràn đầy hắc tuyến, lão già này cũng quá thực tế rồi. Mới vừa nãy bản thân đi vào, căn bản không ai liếc mắt nhìn, vậy mà bây giờ vừa nói ra tên tuổi, ngay lập tức thay đổi thái độ.

Vốn ấn tượng của Vương Viễn đối với Vương Nguyên Phách chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, tuy Vương Viễn không thích, nhưng cũng không đến nỗi chán ghét. Nhưng bây giờ loại sắc mặt nịnh hót này của Vương Nguyên Phách, thật sự khiến Vương Viễn có một chút buồn nôn.

"Nếu Ngưu đại sư là đệ tử phương trượng Huyền Từ! Vậy chắc chắn chuyện này không liên quan đến hắn!"

Vương Trọng Cường tự mình nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung nói: "Nói đi, [Tịch Tà Kiếm Phổ] có phải ngươi cầm hay không?"

"Phụt!"

Một miệng nước trà của Vương Viễn phun ra ngoài.

Mọi người dồn dập liếc mắt: "Ngưu đại sư, làm sao vậy?"

"Trà hơi nóng!" Vương Viễn phất tay một cái nói: "Các ngươi tiếp tục!"

[Tịch Tà Kiếm Phổ], thứ này Vương Viễn rất quen thuộc. Bây giờ ba mươi vạn còn chưa xài hết cũng là nhờ cái này. Bôi Mạc Đình thấy Vương Viễn giống như thấy kẻ thù giết cả nhà y vậy.

"Ngươi nói cái gì?!"

Nghe được bốn chữ [Tịch Tà Kiếm Phổ], Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên bật dậy.

Vương Trọng Cường đương nhiên biết Lệnh Hồ Xung làm thủ đồ phái Hoa Sơn là có bản lĩnh thật sự. Lúc này thấy Lệnh Hồ Xung đột nhiên đứng lên, Vương Trọng Cường lại càng hoảng sợ, vội vã lui về sau một bước: "Ngươi là đại sư huynh phái Hoa Sơn, lúc đó đệ tử kia cứu Bình Chi. Di ngôn, di vật của muội muội, muội phu ta đương nhiên ngươi phải biết rõ. Sao đến bây giờ ngươi vẫn không đưa cho Bình Chi?"

Dựa theo quá trình nhiệm vụ của hệ thống, Vương Viễn nhận được nhiệm vụ là đem kiếm phổ giao cho Vương Nguyên Phách. Nếu như Bôi Mạc Đình nghe xong di ngôn, tám phần mười sẽ chuyển giao kiếm phổ, di ngôn cho Lệnh Hồ Xung, lại từ Lệnh Hồ Xung chuyển cho Lâm Bình Chi.

Vương Trọng Cường nói cũng không sai, chỉ là gã không biết kiếm phổ với di ngôn này đã bị trung gian là Vương Viễn chặn đứng.

Nói đến đây Vương Trọng Cường nói tiếp: "Kiếm pháp kiệt xuất thiên hạ của gia đình muội phu ta, tám phần mười là do ngươi thấy tiền mờ mắt, nên đã giữ lại!"

"Mẹ nó!"

Vương Viễn trợn mắt há mồm, bản lĩnh tạt nước bẩn cho người khác của tên chó má Vương Trọng Cường này thật lợi hại. Cứ như vậy đã cưỡng ép đổ tội danh trộm kiếm phổ lên đầu Lệnh Hồ Xung.

"Thối lắm!"

Lệnh Hồ Xung nghe gã vu oan cho mình, giận đến mức cả người run lên, run giọng nói: "Ai... Ai nói có một bộ [Tịch... Tịch Tà Kiếm Phổ], đưa... đưa... đưa ta giao cho Lâm sư đệ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận