Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 762: Tổng chung kết

Dù sao chiến đội hiện tại đã không còn hy vọng nào nữa, tiến được vào top 5 đã xài hết cả vận may rồi, đi tiếp chắc gì đã thắng, nếu có thể dùng chiến đội làm ván bắc cầu tìm nơi nương thân mới thì sao lại không làm.

“Yên tâm đi! Ta hiểu rồi!”

Nước Chảy Hoa Trôi suy tư chốc lát rồi trịnh trọng đáp lại với Phi Vân Đạp Tuyết.

Đã nói đến nước này, trận thi đấu kế tiếp ra sao có thể đoán được.

Kể ra cũng phải công nhận, Nước Chảy Hoa Trôi không có bản lĩnh quản lý chiến đội, nhưng lại khá am hiểu mấy chiêu trò vặt.

Trong ván đấu đơn, gã lợi dụng chức đội trưởng, bỏ qua những thành viên có năng lực, chỉ chuyên chọn những người đấu đơn không giỏi lên đài, mang theo kết quả thua 4-1 bước vào ván đấu thứ hai.

Vì tên chỉ huy cường hào ác bá có mắt như mù Nước Chảy Hoa Trôi mà ván thứ hai chiến đội Tranh Đoạt Trung Nguyên không đoàn kết lại được, bị lời nói kích động, không những tinh thần giảm sút mà còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Song là một chiến đội chuyên nghiệp, nếu không đoàn kết thì cũng là chuyện đoàn đội, thực lực cá nhân vẫn phải có, không có chuyện cố tình phá đồng đội, ván thứ hai miễn cưỡng đánh hòa cân bằng tỉ số với Một Đám Ô Hợp.

Đến ván thứ ba, dưới sự dày vò của Nước Chảy Hoa Trôi, mâu thuẫn trong đội bùng phát.

Vừa vào sân, hai bên còn chưa bắt đầu đánh nhau, Tranh Đoạt Trung Nguyên đã lao vào mắng chửi lẫn nhau.

Nước Chảy Hoa trôi chỉ trích đội phó có hành vi hạ lưu…

Đội phó mắng đội viên cậy già lên mặt, kéo chân cả đội.

Lại có đội viên vạch trần Nước Chảy Hoa Trôi có quan hệ với thành viên nữ trong đội, dùng người không khách quan, ý đồ đưa cô gái kia lên thay thế chức đội phó.

Nước Chảy Hoa Trôi lại phát ngôn xằng bậy: Bàn về thực lực, một người chơi chuyên nghiệp vòng ngoài như ngươi không có tư cách đứng nói chuyện trước mặt ta.

Thoáng chốc, chiến đội Tranh Đoạt Trung Nguyên đã loạn thành một đoàn, tranh cãi mắng chửi ầm ĩ, mắng xong lại lao vào đánh nhau.

Tình cảnh hỗn loạn, tất cả mọi người trông thấy mà đều trợn mắt há hốc mồm.

Một Đám Ô Hợp đứng tại hiện trường tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc còn choáng váng hơn. Ba bà tám Độc Cô Tiểu Linh, Nhất Mộng Như Thị và Tống Dương vẫn đang nghiên cứu chuyện nội bộ của Tranh Đoạt Trung Nguyên.

Cuối cùng hệ thống không nhìn nổi nữa, đuổi thẳng Tranh Đoạt Trung Nguyên ra khỏi sân, bấy giờ mới kết thúc trò hề này.

Một Đám Ô Hợp cứ như bật hack, chẳng hiểu sao lại được thăng cấp.

Sau khi rời sân, Nước Chảy Hoa Trôi lập tức tranh công nhắn tin cho Phi Vân Đạp Tuyết, kết quả ông chủ Phi Vân của chúng ta đã sớm làm theo lời Vương Viễn nói, kéo gã vào danh sách đen.

“Đệt!”

Nhìn thấy thông báo của hệ thống, toàn bộ lời muốn nói của Nước Chảy Hoa Trôi nghẹn lại thành đúng một tiếng chửi.

Gã muốn trực tiếp đi tìm Phi Vân Đạp Tuyết để lý luận, lịch sử trò chuyện vẫn còn đó, nhưng tất cả những gì hắn ta chat đều là ngầm ám chỉ, cũng không nói thẳng ra chỉ cần để Một Đám Ô Hợp thắng sẽ nhận Nước Chảy Hoa Trôi vào đội, muốn dùng lịch sử trò chuyện làm chứng cứ cũng chẳng được.

Còn chuyện trả thù…

Phi Vân Đạp Tuyết người ta có tiền, chỉ cần hắn ta muốn là có thể dùng một cách khiến Nước Chảy Hoa Trôi không lăn lộn được trong giới này.

Cuối cùng Nước Chảy Hoa Trôi vì muốn giữ bát cơm, chỉ đành cắn rắng nuốt cục tức vào trong bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt.



“Ngưu ca, chiêu này của ngươi quá độc!”

Sau khi trở lại chỗ dự thi, Phi Vân Đạp Tuyết âm thầm tiến lại gần Vương Viễn, bội phục sát đất.

Trước đó Phi Vân Đạp Tuyết chỉ biết đến điển cố bày mưu lập kế quyết định thắng bại sau cùng trong sách mà thôi, hơn nữa vẫn luôn tỏ vẻ nghi ngờ, hiện tại Vương Viễn chỉ tùy tiện nói mấy câu đã khiến đối thủ gà bay chó sủa, điều này làm hắn ta mở mang tầm mắt, thấy được thế nào là xã hội.

“Liên quan gì đến ta!”

Vương Viễn hờ hững nói: “Vấn đề đều từ bọn họ mà ra cả! Ta chỉ đổ thêm chút dầu vào lửa mà thôi.”

Vương Viễn nói vậy không phải là khiêm tốn.

Đội trưởng Tranh Đoạt Trung Nguyên đã suy đồi tới độ chủ động tiếp cận yêu cầu bán độ, có thể thấy chiến đội này xong đời chắc rồi, cho dù không có những lời nói kia của Phi Vân Đạp Tuyết thì mâu thuẫn trong chiến đội đã đạt đến đỉnh điểm rồi, chạm cái là nổ. Phi Vân Đạp Tuyết chẳng qua chỉ đóng vai trò là một mồi lửa, chung quy oán hận trong chiến đội Tranh Đoạt Trung Nguyên chất chứa đã lâu, đây chính là vấn đề của bọn họ, không trách được người khác.

Năm đội thi đấu loại hai còn ba, một chiến đội tên Thề Non Hẹn Biển bị thua trắng, Một Đám Ô Hợp thuận lợi lên cấp. Sau vòng thi đấu cuối cùng, chiến đội Bên Bờ Hải Hà cũng đạt được thắng lợi, thành công tiến vào chung kết.

Trong ba chiến đội, ngoại trừ Một Đám Ô Hợp ra thì đều là chiến đội cấp cao, Bên Bờ Hải Hà còn là một đội mạnh có thể phân cao thấp với Vạn Thánh Vô Cương.

Đội mạnh tranh đấu mới là điều mà khán giả thích xem nhất, kế tiếp chính là tổng chung kết, khán giả chờ mong đã lâu.

“Chậc chậc, Một Đám Ô Hợp may mắn thiệt đó, lăn lộn được đến tổng chung kết! Hy vọng bọn họ bị loại nhanh nhanh chút… bớt đi một con sâu làm rầu nồi canh!”

“Đúng đấy! Dùng tiền bán độ mà còn có mặt mũi lên sân thi đấu! Đúng là không biết xấu hổ!”

“Các ngươi nói xem, vòng trước bọn họ có bán độ không?”

“Hmm… Ngươi nói ta mới để ý, đúng là giống thật!”

Khán giả nhìn ba đội còn lại trên chỗ dự thi, bắt đầu bàn luận sôi nổi, trong lời nói mang theo thành kiến vô cùng lớn với Một Đám Ô Hợp. Suy cho cùng mọi người đều bỏ tiền ra để xem tranh tài, ai cũng không thích hành động giở trò bịp bợm.

Khỏi cần để ý có chứng cứ hay không, dù sao ta đã nhận định ngươi là người bán độ thì ngươi chính là người bán độ.

Thậm chí trận thi đấu trước với Tranh Đoạt Trung Nguyên cũng bị vài người xem thành bán độ… Ừm, trận đấu trước đúng là có hơi giả thật, có điều nói là bán độ thì không đúng, Phi Vân Đạp Tuyết chẳng ra cái gì cả, chỉ tùy tiện nói nhảm mấy câu mà thôi.

Ngay khi khán giả đang bàn luận sôi nổi, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên ảm đạm.

Hai cột sáng đột nhiên từ trên trời đạp xuống chỗ dự thi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận