Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1164: Truyền nhân Nam Thiếu Lâm

Bước vào cửa hàng, Vương Viễn cuối cùng cũng biết lựa chọn này của mình sáng suốt cỡ nào.

Trước không bàn tới tơ lụa có thích hợp làm quà tặng hay không, mấu chốt là nó to, một cây vải bọc lại đã là một hộp quà lớn rồi, lúc khiêng trông rất “kiểu cách”.

Cuối cùng Vương Viễn dùng mười vàng mua loại tơ lụa tốt nhất màu đỏ có tên là “Vân Cẩm”, khiêng trên vai, cưỡi gấu Thái Cực đi thẳng tới Hoa Sơn.

Vì biểu dương khí chất của Thiếu Lâm tự nên Vương Viễn không cất mảnh vải vào túi đeo lưng mà đeo hẳn lên vai rêu rao khắp nơi, liếc mắt nhìn qua cứ như đang khiêng một cỗ quan tài.

Cộng thêm chiếc áo cà sa vàng đỏ đan xen, quả đầu trọc lốc cùng với con gấu trúc dưới chân, nơi hắn đi qua ai ai cũng phải ngoáy đầu nhìn lại, sau đó thầm mắng một câu: “Tên ngơ này ở đâu chui ra vậy?”

Hoa Sơn là một trong các danh môn chính phái, đồng thời là môn phái có số lượng người chơi nhiều nhất trong đó.

Con gái của chưởng môn phái Hoa Sơn đính hôn, nhân sĩ võ lâm chính đạo dĩ nhiên phải tới chúc mừng rồi, không chỉ có mấy môn phái lớn như Thiếu Lâm Võ Đang mà cả mấy phái hạng nhì như Không Động, Điểm Thương, Côn Luân cũng đến góp vui.

Thời điểm Vương Viễn đặt chân vào đại sảnh phái Hoa Sơn, bên trong đã ngồi đầy khách khứa.

“Đại sư huynh Thiếu Lâm, Ngộ Si đại sư đến!”

Vương Viễn vừa bước vào sảnh Chính Khí, ngoài sảnh vang lên tiếng hô của đệ tử Hoa Sơn.

“Ngộ Si? Thiếu Lâm tự có nhân vật này từ khi nào vậy?”

Người chơi ngồi trong đại sảnh nghe thấy danh hiệu của Vương Viễn xong thì khá sửng sốt, rối rít nhìn ra bên ngoài.

Người chơi có thể ngồi trong đây đều là đại sư huynh của các môn phái, thời điểm ở đảo Hiệp Khách mọi người cũng từng gặp Vương Viễn rồi, biết đại sư huynh của Thiếu Lâm tự là ai, nhưng về danh hiệu Ngộ Si lại là lần đầu tiên nghe thấy.

Lúc mọi người đang lom lom nhìn ra cửa, Vương Viễn ôm một cuộn vải tiến vào, đưa quà cáp cho đệ tử chuyên tiếp khách xong thì quay sang chắp tay nói với Nhạc Bất Quần: “Thiếu Lâm tự Ngộ Si ra mắt Nhạc Chưởng môn, nghe nói quý thiên kim đính hôn, tiểu tăng đặc biệt mang quà tới chúc mừng.”

“Cực khổ rồi! Mời ngồi!” Nhạc Bất Quần mặc dù rất ghét hòa thượng này, nhưng vì thể diện nên vẫn tỏ ra vô cùng khách sáo với Vương Viễn, khoát tay tỏ ý mời khách vào chỗ ngồi.

Lúc này, những người chơi khác trong đại sảnh mới vỡ lẽ, hóa ra Vương Viễn chính là Ngộ Si, mà Ngộ Si cũng chính là Vương Viễn. Không ngờ hòa thượng này đã lấy được pháp danh môn phái, thành đệ tử nội môn chính thức rồi.

Ngộ Si, pháp danh này đúng là quá thích hợp với hắn.

“Cái tên Ngộ Si này hình như ta thấy ở đâu rồi…” Đồng thời cũng có người nhớ ra, lúc trước giang hồ thông cáo nhắc đến Vương Viễn, đằng sau luôn kèm theo cái tên Ngộ Si, khi ấy mọi người còn tưởng là tài khoản nhỏ nào ăn theo, hóa ra là pháp danh của hòa thượng này.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Vương Viễn, Vương Viễn cũng liếc mắt nhìn xung quanh.

Xem ra bình thường thái độ làm người của Nhạc Bất Quần trên giang hồ cũng không tốt lắm, các môn phái mặc dù cũng cử người tới nhưng hầu hết là người chơi đệ tử nội môn, mấy NPC dạng chưởng môn và trưởng lão không thấy mấy. NPC ngồi ở hàng ghế đầu kia Vương Viễn rất quen thuộc. Người nọ mặc một bộ đạo bào màu xanh, vóc người thấp bé, gương mặt thô bỉ, chính là chưởng môn phái Thanh Thành – Dư Thương Hải chứ còn ai nữa.

Hồi trước làm nhiệm vụ, Vương Viễn từng giết chết phân thân của Dư Thương Hải, lúc này gã xụ mặt nhìn chằm chằm hắn không nói một lời, ý tứ tựa hồ là: “Thằng nhãi con, ta nhớ rõ mặt ngươi!”

Vương Viễn chẳng có tí thiện cảm nào với Dư Thương Hải cả, lòng dạ lão già này ác độc đến đâu hắn đều biết hết, khi đó hắn cấp bậc thấp, tự lượng sức mình nên không dám trêu chọc gã. Nhưng giờ thời thế thay đổi rồi, tu vi Vương Viễn tiến triển cực nhanh, hắn còn chẳng thèm để Dư Thương Hải vào mắt.

Thấy Dư Thương Hải cứ trừng trừng nhìn mình, Vương Viễn trợn mắt nạt lại gã, ý tứ rõ rành rành: “Nhìn cái gì mà nhìn! Có tin ta đập cho ngươi một chưởng chết tươi không?”

“Hừ!”

Dư Thương Hải hừ lạnh một tiếng, không nhìn Vương Viễn nữa.

“…”

Những người có mặt tại đây nhìn nhìn Vương Viễn, lại ngó Dư Thương Hải mới bị hắn gườm, ai nấy đều kích động không thôi.

Chuyện gì thế? Hai người này có thù oán hả? Chẳng nhẽ tí nữa sẽ có trò vui để xem?

Ngoại trừ Dư Thương Hải thì phần lớn người chơi trong đại sảnh Vương Viễn đều quen mặt.

Lạc Hoa Vô Tình phái Nga Mi, Trọng Kiếm Vô Song phái Cổ Mộ, Bạch Hạc Lưỡng Sí phái Hoa Sơn, Non Sông Gấm Vóc phái Võ Đang… Tất cả đều là đại sư huynh của các môn phái.

Vương Viễn vào chỗ ngồi, một người bên cạnh lại thu hút sự chú ý của hắn.

Người kia cũng to cao vạm vỡ giống hắn, khoác cà sa màu đỏ, đầu trọc lốc, vẻ mặt hung dữ, gần như đúc ra từ một khuôn với hắn.

Điểm khác nhau là, tăng y bên trong của người đàn ông này có màu đỏ, còn của Vương Viễn là màu vàng.

“Có phải là Ngưu sư huynh không? Ngưỡng mộ đại danh của huynh đã lâu!”

Vương Viễn vừa ngồi xuống, hòa thượng kia đã vươn tay ra bắt chuyện: “Ta tên là Trương Đại Tướng Quân… cũng thuộc Thiếu Lâm tự.”

“Trương Đại Tướng Quân? Chưa từng nghe nói đến…” Vương Viễn gãi gãi đầu hỏi: “Ngươi thuộc đường nào?”

Cao thủ đứng đầu các đường trong Thiếu Lâm tự Vương Viễn gần như đều quen biết, đám Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, Ba Nghìn Thế Giới và Phổ Độ Chúng Sinh,v.v…. hắn đều giao lưu qua, nhưng cái tên Trương Đại Tướng Quân thì mới nghe lần đầu.

Vả lại, tới Hoa Sơn chúc mừng không phải đều là đại sư huynh sao? Đại sư huynh Thiếu Lâm tự chỉ có một, đó chính là Vương Viễn, tên Trương Đại Tướng Quân này rốt cuộc từ xó xỉnh nào chui ra?

“Ta thuộc Nam Thiếu Lâm!” Trương Đại Tướng Quân cười hì hì nói: “Sư huynh dĩ nhiên chưa từng nghe qua rồi.”

“Ra là Nam Thiếu Lâm…” Vương Viễn vỡ lẽ.

Chuyện này hắn từng nghe Huyền Từ nhắc đến rồi, Phúc Kiến Phủ Điền cũng có một Thiếu Lâm tự, là phân viện của Tung Sơn Thiếu Lâm tự, sau đó thành một phái, được người giang hồ gọi là Nam Thiếu Lâm.

Tuy phân biệt nam bắc, hai phái khác nhau nhưng về bản chất thì cả hai là người một nhà, tương đương quan hệ chú – ông.

Giải thích sâu hơn chút thì Tung Sơn Thiếu Lâm là dòng chính.

“Hề hề!”

Trương Đại Tướng Quân cười khì, tò mò hỏi: “Sư huynh mang tặng quà gì mà lớn thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận