Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 198: Huyền Chiên Pháp Châu

Bây giờ mặc dù Vương Viễn có nội lực hùng hậu, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Bây giờ là giai đoạn đầu trò chơi, đa số người chơi đều tu luyện nội công cấp thấp, Vương Viễn có một nội công Bất Nhập Lưu cảnh giới Nhất Đại Tông Sư và nội công cấp thấp cảnh giới Hạc Lập Kê Quần, nhìn qua tựa hồ chiếm được chút ưu thế.

Nhưng trong trò chơi hiện tại, người chơi cấp bậc cao nhất cũng sắp đột phá cấp 30, sau khi làm nhiệm vụ xuất sư, mọi người sẽ có thể học tập nội công trung cấp trong môn phái.

Người chơi cấp bậc càng cao, cảnh giới công pháp cũng sẽ cao theo, đến lúc đó nội lực Vương Viễn dĩ nhiên là không theo kịp thời đại.

Dịch Cân Kinh là tuyệt học chí tôn của Thiếu Lâm tự, có thể học được môn nội công này đương nhiên vô cùng có lợi.

"Ha ha ha!" Huyền Từ không hổ là lão hồ ly, không đồng ý cũng không từ chối, mà chỉ cười ha ha nói: "Căn cơ của ngươi còn chưa ổn, hơn nữa cơ duyên chưa tới, chỉ cần ngươi chuyên cần tu hành phật pháp, dựng tốt trụ cột, đương nhiên có thể học được Dịch Cân Kinh."

"Lão nói thế khác gì chưa nói không!" Vương Viễn nhịn không được mà dựng ngón giữa.

Lão già này, nói chuyện vòng vo, màu mè, không có chút chân thật nào.

"A di đà phật!"

Huyền Từ tụng một tiếng phật hiệu dài, không để ý tới sự khinh bỉ của Vương Viễn mà lạnh nhạt nói: "Về sau ngươi tự khắc sẽ hiểu!"

“Tẩy Tủy Kinh đâu? Không học được Dịch Cân Kinh, thì Tẩy Tủy Kinh cũng được! Ta không kén chọn!” Vương Viễn lại nói tiếp.

Trong võ lâm, võ học Nội công là thứ quan trọng nhất.

Sở dĩ Thiếu Lâm tự là đại phái đệ nhất thiên hạ, chính là vì hai đại tuyệt học của Thiếu Lâm tự đều là võ học Nội công. Tuy Tẩy Tủy Kinh ít được chú ý, nhưng cũng là công pháp nổi tiếng ngang ngửa Dịch Cân kinh.

“A di đà phật!”

Huyền Từ nghe vậy, lắc đầu thở dài đáp: “Lão nạp thấy ngươi nói linh tinh, cũng không biết bản thân mình muốn gì nữa, vậy ta thì cho ngẫu nhiên nhé.”

“Ta muốn Nội công!” Vương Viễn vội la lên.

“Ngươi thật sự muốn sao? Thựa ra ngươi không cần nó!”

Lão hòa thượng này thật lợi hại, nói chuyện khá có chất thiền, thấy Vương Viễn không phải muốn Dịch Cân Kinh, thì chính là muốn Tẩy Tủy Kinh, Huyền Từ dứt khoát chơi xấu bảo: “Ta thấy về mặt Phật pháp, ngươi tiến bộ hơi chậm, để ta chỉ điểm cho ngươi một chút.”

Vừa nói, Huyền Từ vừa duỗi tay ra sờ lên đầu Vương Viễn.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ… điểm hiệp nghĩa… cống hiến môn phái… bạn đã nhận được chỉ điểm của phương trượng Huyền Từ, cảnh giới Phật pháp của bạn đã tăng lên, cảnh giới trước mặt là “Lược Tri Nhất Nhị”.]

“Ta không cần cảnh giới Phật pháp!” Vẻ mặt của Vương Viễn ngẩn ra, sao lại thành ra như vậy rồi.

“Thật sao? Vậy ta lại thu về vậy.” Huyền Từ cười tủm tỉm bảo: “Nhưng lão nạp chỉ biết truyền đạo và giải đáp nghi vấn, cũng không am hiểu những loại chuyện như phế tu vi người khác, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ. Yên tâm, Thiếu Lâm tự chúng ta nhà to nghiệp lớn, nuôi sống một mình ngươi vẫn không thành vấn đề…”

“Ta đột nhiên cảm thấy Phật pháp cũng tốt lắm!”

Huyền Từ còn chưa nói xong, thì Vương Viễn đã lập tức bày tỏ thái độ nghiêm túc.

Mẹ nó, lão hòa thượng này thật quá nham hiểm… mình làm trâu làm ngựa cho Thiếu Lâm, mà lại đối xử với mình khốn nạn như vậy.

Vương Viễn thầm thề, đợi sau này, sau khi có thể đánh bại tên tặc trọc này, nhất định phải đốt Thiếu Lâm tự thành bình địa.

“Vậy mới giống người trong Phật môn chứ!”

Vương Viễn biết sợ, Huyền Từ gật đầu hài lòng, lôi từ trong ngực ra một chuỗi phật châu rồi đưa cho Vương Viễn và nói: “Đây là phật châu lão nạp luôn mang theo bên người khi còn trẻ, bây giờ giao lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể từ bi cứu đời, chớ làm mất danh tiếng của Thiếu Lâm tự.”

[Huyền Chiên Pháp Châu]

Phẩm chất: Tinh Lượng

Khí huyết: +300

Nội lực: +300

Độ bền: 30/30

Yêu cầu sử dụng: Căn cốt 40

[Giới hạn khí huyết và nội lực tăng 10%]

Kim Cương Độ Thế: Cảnh giới chưởng pháp +1

Vô Sắc Bàn Nhược: Hiệu quả luyện công tăng 10%

Giới thiệu vật phẩm: Phật châu mà Huyền Từ đại sư của Thiếu Lâm tự đã đeo khi còn trẻ, có tác dụng thần kỳ trong việc nâng cao tinh thần, khí lực và hỗ trợ tu luyện, không phải đệ từ thân truyền thì không thể có được.

Cho dù là cộng thêm cảnh giới võ học hay là tăng thêm hiệu quả luyện công, thì trước mặt đều là những thuộc tính cực phẩm nhất. Tuy nhiệm vụ khai hoang Hoàng Hà bang này có hơi khó một chút, nhưng thân là nhiệm vụ sư môn, ban cho một phần thưởng như vậy cũng khá là hậu hĩnh rồi, huống hồ Huyền Từ còn cho Vương Viễn nâng cao một tầng cảnh giới Phật pháp.

Tuy lão hòa thượng Huyền Từ này có hơi nham hiểm, nhưng đối với Vương Viễn thật sự không còn gì để nói.

Nghĩ lại cũng đúng, từ phần giới thiệu vật phẩm có thể biết được Huyền Chiên Phật Châu này là vật phẩm bên người của Huyền Từ, hơn nữa chỉ có truyền cho đệ tử, rõ ràng lão hòa thượng này đã xem Vương Viễn là đệ tử nội môn.

Nhưng một người không có lương tâm chỉ nhìn thuộc tính như Vương Viễn lại không thấy được tấm lòng đó.

Thấy thuộc tính của Huyền Chiên Phật Châu cực phẩm như vậy, hắn hưng phấn đến mức khóe miệng kéo đến sau gáy, thuận tay đeo phật châu vào cổ, còn không quên trêu đùa: “Cảm ơn phương trượng! Sau này có điều kiện ta sẽ tìm một cô vợ cho ngài!”

Nhìn xem, đây là nói tiếng người sao.

“A di đà phật, a di đà phật!”

Huyền Từ nghe vậy, liên tục niệm phật hiệu, cũng phất tay nói: “Nơi này không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi.”

Nhận được lợi ích của Huyền Từ, Vương Viễn hiển nhiên sẽ không quấy rầy lão nữa, lập tức rất nghe lời mà quay đầu ra khỏi Đại Hùng bảo điện, đi thẳng đến khu luyện cấp Lạc Dương.

….

Dưới dự hỗ trợ của Huyền Chiên Phật Châu, cảnh giới quyền pháp của Vương Viễn đã tăng lên một cảnh giới.

Sau khi cảnh giới của “Ác Long Đào Tâm Trảo” tăng lên, đã nhận được hai chiêu thức, phân thành Đào Lặc Hạ và Khoa Hạ, vẫn vô cùng độc ác như trước đây.

Sau khi Đại Kim Cương Chưởng tăng đến cảnh giới Hạc Lập Kê Quần, cũng lĩnh hội được hai chiêu thức [Chư Tương Phi Tương] [Tức Kiến Như Lai].

Cảnh giới Công pháp càng cao, thì mức tiêu hao nội lực của những chiêu thức lĩnh ngộ được càng lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận