Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 497: Coi như ta mượn của ngươi

Kiều Phong có khinh công trác tuyệt, mới nãy trực tiếp nhảy xuống vách núi, giờ mang theo người nhảy xuống dĩ nhiên không nguy hiểm đến tính mạng.

Mà kế tiếp Điều Tử chỉ cần hối đoái tỷ giá ba trăm lượng vàng này với thương nhân dọc đường là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Đây cũng là thái độ của hệ thống: Bạn có thể đầu cơ trục lợi nhưng bạn phải tiêu tiền, đây chính là nguyên tắc của công ty Long Đằng chúng tôi… Tất cả mọi người đều hiểu, dĩ nhiên, phần thưởng nhiệm vụ lần này sẽ không khiến người ta cảm thấy mình mua bán lỗ vốn.

Vương Viễn tiện tay móc ra một tờ ngân phiếu ba trăm lượng vàng đưa cho Điều Tử: "Giết mất ba đàn em của ngươi, ta thấy rất có lỗi, chút tiền này ngươi cầm lấy đi!"

"Này… Này nhiều quá rồi!"

Điều Tử cúi đầu nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay Vương Viễn, nhịn không được ngạc nhiên nói.

Trò chơi “Đại Võ Tiên” khá lừa đảo, luyện công cần sân bãi, luyện cấp cần đan dược, mà giá cả lại chẳng rẻ chút nào chứ đừng nói là muốn mua trang bị. Mà giai đoạn hiện tại chưa mở chức năng nạp tiền vào trò chơi, ngoại trừ tiền cày được từ đống việc nặng nhọc nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu kia nên phần lớn người chơi đều khá nghèo, trong tay có mấy chục lượng vàng đã xem là khá giả lắm rồi, lôi ra một trăm vàng tiền mặt trên cơ bản đều là kẻ giàu có.

Nhưng hòa thượng trước mặt này lại lấy ra tận ba trăm lượng vàng, trình độ hào phóng này suýt chút nữa khiến Điều Tử sa ngã.

"Chút tiền nhỏ thôi!"

Vương Viễn vốn không phải người quá coi trọng tiền bạc, giờ trong tay hắn quả thực không thiếu tiền, lời này từ miệng hắn nói ra không hề làm bộ chút nào, kẻ có tiền nhàm chán như thế đấy.

"Chuyện này..."

Điều Tử vẫn không nhận… Tuy nói đây là trong trò chơi, nhưng hắn vẫn hiểu rõ đạo lý không công không nhận lộc, hai nhiệm vụ đối lập nhau vốn là một được một mất, nhất định phải có một bên không hoàn thành … Điều Tử không giỏi bằng người ta, Vương Viễn không nhất thiết phải đền bù.

"Nếu ngươi không nhận ba trăm lượng vàng này, nhiệm vụ của ngươi coi như vứt." Vương Viễn thấy Điều Tử vẫn ngại thì đành phải dùng cảm tình khuyên nhủ.

Chơi trò chơi mà Điều Tử còn coi trọng mặt mũi như thế, nếu đổi lại là Mario, Vương Viễn không cho hắn ta cũng phải lăn lộn giả vờ thành người bị hại. Đây chính là chênh lệch giữa hai người…

Nói đến nhiệm vụ, Điều Tử không khỏi thay đổi sắc mặt.

Vương Viễn nói không sai, nếu không lấy ba trăm lượng vàng này, rõ ràng nhiệm vụ vẫn không thể hoàn thành.

Dù sao đối với Điều Tử mà nói, ba trăm lượng vàng cũng không phải là một con số nhỏ.

Nếu là mấy chục lượng vàng, Điều Tử có thể mượn của bạn bè một chút, còn ba trăm lượng vàng chắc chắn không thể nói mượn là mượn được. Điều Tử lại không phải hội trưởng của các bang hội lớn, danh sách bạn bè cũng chỉ có mấy người mà thôi, làm sao có thể gom góp được nhiều tiền như vậy trong vòng ba ngày chứ?

“Coi như ta mượn của ngươi!”

Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng Điều Tử vẫn nhận lấy tiền trong tay Vương Viễn.

“Ha ha!”

Có vẻ như đã biết Điều Tử sẽ nói như vậy, Vương Viễn cười híp mắt nói: “Nhiều tiền như vậy, chắc chắn ngươi sẽ không thể trả nổi trong một khoảng thời gian ngắn... Có muốn kiếm tiền không?”

Không thể không nói, trò này của Phi Vân Đạp Tuyết dùng rất tốt, đầu tiên dùng tiền dán miệng, lại mua một phần nhân tình, quả thật khiến cho người ta muốn từ chối cũng không được. Tuy rằng Vương Viễn khinh thường làm mấy chuyện này, nhưng đến phiên bản thân sử dụng, hắn chỉ có thể nói “quá thơm”.

“Kiếm tiền?” Điều Tử nghe vậy bèn cảnh giác nói: “Ta sẽ không làm mấy việc trái pháp luật đâu!”

“...”

Vương Viễn rất muốn cho Điều Tử hai đạp: “Chơi trò chơi thì trái pháp luật gì chứ. Lúc trước ở Hành Dương làm nhiệm vụ “Chậu vàng rửa tay”, tiểu tử ngươi ra tay cũng không nhẹ đâu.”

“Ai nói trong trò chơi, ta nói chính là ở ngoài đời thực...” Điều Tử nói.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, đối với mấy chuyện như nhận tiền này, Điều Tử vẫn hết sức mẫn cảm. Dù sao hắn cũng không biết người đưa tiền cho mình sẽ bắt mình đi làm chuyện xấu xa gì, tiền trong trò chơi đáng giá như thế, cũng có thể cấu thành đút lót...

“Hiện thực? Đệt! Ta giống mấy phần tử xấu đến vậy hả!” Vương Viễn giận tím mặt.

Ngoài hiện thực Vương Viễn cũng là một công dân tốt tuân thủ pháp luật được chứ? Một tên béo hiền lành chết dí ở trong nhà có thể làm ra chuyện xấu xa gì.

“Ha ha!” Điều Tử cười ha ha, hắn sờ ót, nói sang chuyện khác: “Rốt cuộc có việc gì có thể kiếm tiền... Bây giờ ta đã nghèo sắp chết rồi đây.”

Nghèo - là một đề tài muôn thuở trong trò chơi, là người chơi của Lục Phiến Môn, tuy rằng thu nhập không thấp, nhưng tiêu tốn cũng không ít, Điều Tử cũng là một trong hàng vạn hàng nghìn người nghèo khó.

“Hoa Sơn Luận Kiếm ấy!”

Vương Viễn nói: “Hiện giờ ngươi đã có đội chưa?”

Lúc trước Điều Tử đã nói, hắn muốn tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm. Mà qua lần “va chạm” vừa rồi, Vương Viễn cũng đã biết bản lĩnh của vị cao thủ Lục Phiến Môn này, vừa hay đội ngũ còn thiếu người, tất nhiên Vương Viễn sẽ muốn mượn sức của Điều Tử.

Thêm một cao thủ thì tỷ lệ đoạt giải quán quân sẽ tăng thêm một phần mà!

Không nói tới số tiền lớn của Phi Vân Đạp Tuyết, phần thưởng của Hoa Sơn Luận Kiếm cũng tăng theo thứ hạng, đương nhiên phần thưởng của người xếp thứ nhất sẽ không thể kém hơn người xếp thứ hai.

Nói một cách tương đối, thi đấu đơn thì phần thưởng của mỗi cá nhân sẽ phong phú hơn một chút, dựa theo tính cách Điều Tử thì tám phần mười hắn sẽ tham gia thi đấu đơn. Có điều hiện giờ Điều Tử đang mang một món nợ khổng lồ trên người, chỉ cần Vương Viễn nhắc tới tiền thuê của thi đấu đoàn đội, tất nhiên Điều Tử sẽ suy xét đến chuyện thi đấu đoàn đội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận