Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 404: Người phụ nữ vừa ngu vừa xấu

“Ha ha ha!” Hai người Mario và Bôi Mạc Đình vội càng cười bảo: “Thực ra chơi trò chơi ấy mà, vui vẻ là được… chúng ta rất kính trọng ngươi.”

“Xí! Vô sỉ!” Vương Viễn dựng ngón giữa với hai người họ một cách hung tợn.

Nói đạo lý thì ngay từ đầu Vương Viễn cũng chỉ muốn lấy đạo của người trả lại cho người, hắt một chậu nước bẩn vào người Phượng Vũ Cửu Thiên rồi chạy. Xem như báo đáp, Vương Viễn giúp Phi Vân Đạp Tuyết làm một chiến lược về Triệu vương phủ một cách cực kỳ chi tiết .

Nói cách khác, lúc ấy Vương Viễn chỉ cần nhận tiền của Phi Vân Đạp Tuyết rồi trực tiếp chạy trốn là được, cũng không cần thiết giết từng con BOSS cho đến cuối cùng.

Nhưng Vương Viễn cũng không ngờ Phi Vân Đạp Tuyết này lại tìm mình đi xử bang Thánh Long. Chuyện đã đến nước này, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Chung quy cũng không thể có tiền mà không kiếm, vậy thì uổng biết bao… Huống chi giá cả cũng không phải là do Vương Viễn hét giá trên trời. Giá trong lòng Vương Viễn ban đầu cũng chỉ là năm trăm lượng vàng mà thôi.

Về bản chất, tuy hắn không được tính là người tốt, nhưng cũng sẽ dùng hết khả năng để hai bên không nợ nhau.

Trò chơi mà thôi, vui vẻ là được… khoanh vùng chiếm khu luyện cấp là một cách chơi, mà giết người cướp của, cướp trang bị cũng là một cách chơi. Nếu đều là ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, thì trò chơi trực tuyến sẽ mất đi bản chất của nó.

Đương nhiên, ở đây phải bổ sung một câu, trong hiện thực mọi người nhất định phải làm một người khiêm tốn, nho nhã, chính trực và cống hiến cho xã hội giống như tác giả vậy.



Sau khi thoát trò chơi, Tống Dương đã đợi ở trong phòng khách từ lâu. Cô gái này cũng bớt lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh nhà Vương Viễn, mà đang ôm một quyển chưởng phổ ngồi trên ghế sô pha, tâm trạng dường như không được tốt đẹp cho lắm.

Ăn xong cơm tối, Vương Viễn cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nên buồn bực nói: “Hôm nay nhìn ngươi cứ mặt ủ mày chau thế nào ấy nhỉ?”

“Ừm? Ngươi cũng nhìn ra được sao?” Tống Dương bất ngờ hỏi.

“Phí lời, ta cũng không phải là người mù, tối nay ngươi mới ăn ba chậu cơm của ta, chắc chắn là có tâm sự.” Vương Viễn nói một cách vô cùng lý lẽ.

“…”

Tống Dương hơi cạn lời rồi đáp: “Có thể một tháng sau ta vẫn không thể rời khỏi Hắc Long Đàm được.”

“???”

Vương Viễn buồn bực hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ngươi không biết người phụ nữ tên là Anh Cô kia vừa ngu và xấu xa thế nào đâu!” Tống Dương nghiến răng nói: “Hôm nay ta hỏi bà ta có thể để ta đi trước một tháng hay không, bà ta nói sẽ không để ta rời đi trước khi bà ta học được thuật kỳ môn độn giáp.”

“Cái này không phải rất bình thường sao?” Vương Viễn nói: “Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì làm sao có thể đi được?”

“Ta không biết!” Tống Dương có chút tức giận đáp: “Ả đàn bà ngu ngốc đó học chậm cũng thôi đi, lại còn tham lắm, nói muốn để ta theo bà ta mười năm… Bằng không ta sẽ có lỗi với bà ta… ta nợ bà ta sao? Ta không làm nhiệm vụ còn không được sao?”

Tuy nói người phụ nữ tên Anh Cô này là một NPC, nhưng sao trên thế giới lại có người phụ nữ vì tư lợi như thế.

Dạy ngươi là tình cảm, nể mặt phần thưởng nhiệm vụ, không dạy ngươi là bổn phận, cùng lắm thì lão tử không cần phần thưởng nữa. Sao, còn phải theo ngươi mười năm nữa sao, muốn giam lỏng người chơi chắc?

Rốt cuộc đầu nhà thiết kế trò chơi có hố, hay là NPC này không thể chết được?

“Theo lý thuyết thì thuật kỳ môn độn giáp này của ngươi mạnh hơn bà ta, chắc hẳn có thể rời đi được chứ.” Vương Viễn buồn bực nói.

Tống Dương từng nhắc đến với Vương Viễn, cơ quan ở Hắc Long Đàm trùng điệp, người bình thường rất khó tiến vào. Nhưng nếu Tống Dương đã có thể dạy NPC kỳ môn độn giáp, vậy chắc chắn có thể ra vào được mới đúng.

“Nếu ả đàn bà ngu xuẩn đó dùng là kỳ môn độn giáp chính tông thì ta đã sớm chạy rồi!” Tống Dương cạn lời: “Ả ngốc đó chỉ là người có kiến thức hời hợt, cơ quan chẳng ra cái khỉ gì, ngược lại khiến ta không thể nào tìm được manh mối, ta tức lắm! Ta không muốn cả đời ở lại với người đàn bà đó, ta không chơi trò chơi nữa…”

“Đừng, đừng…” Vương Viễn nghe vậy thì cả kinh nói: “Ta còn đợi ngươi ra ngoài đánh BOSS trả tiền cho ta mà, sao ngươi có thể nói không chơi là không chơi được.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Ta hoàn toàn không thể ra ngoài được, tìm dịch vụ khách hàng cũng vô dụng.” Tống Dương càng lúc càng hậm hực.

Ở lại với người đàn bà vừa ngu vừa xấu xa lại vừa ích kỷ như Anh Cô đó lâu như vậy, uất ức là việc không thể tránh được.

“Không thành vấn đề, ngày mai anh đây sẽ tới Hắc Long Đàm đón ngươi!” Vương Viễn vỗ ngực nói.

“Thật sao?” Tống Dương mừng rỡ.

“Nói được làm được!” Vương Viễn chắc chắn đáp.

“Vậy cho ta xin chén cơm nữa… chưa ăn no.”

“Cửa ở bên kia, tự mình cút đi!”

Ngày kia đăng nhập trò chơi đã là buổi sáng.

Sau khi lên mạng, trước tiên Vương Viễn gửi cho Độc Cô Tiểu Linh một tin nhắn: "Có rảnh không?"

"?"

Độc Cô Tiểu Linh tiện tay gửi trả một dấu chấm hỏi.

"Cho ta mượn Nhị Xuân dùng một lát!" Vương Viễn không lòng vòng mà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Vị trí hiện tại của Tống Dương là Hắc Long Đàm, một khu vực hiểm yếu có cơ quan tầng tầng lớp lớp, không tinh thông ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp thì không vào được.

Vương Viễn có mỗi mười điểm ngộ tính, muốn học những thứ này cũng chẳng được, muốn đến Hắc Long Đàm kéo người ta ra chỉ có thể xông vào.

Lúc trước ở thành Yến Kinh, Vương Viễn đã thấy được sức mạnh khoa học của Độc Cô Tiểu Linh.

Mặc dù thuật cơ quan thuộc nhóm rác rưởi ở giai đoạn đầu trò chơi, thế nhưng con rối Nhị Xuân của Độc Cô Tiểu Linh lại vô cùng mạnh mẽ, lắp thêm cánh là có thể bay, một năng lực BUG như thế, trèo đèo lội suối cũng như đi trên đất bằng chớ nói chi là Hắc Long Đàm.

Ông đây không đi qua được thì bay qua.

"Thứ này không phải không thể mượn được!" Độc Cô Tiểu Linh nói với vẻ khó xử: "Ngươi không hiểu thuật cơ quan thì làm sao khởi động được nó?"

"Ặc…"

Vương Viễn chẳng phản bác nổi.

Đúng vậy thật, con rối khác với cơ quan phổ thông, nó là cơ quan giáp sĩ phụ trợ chiến đấu, động lực của nó bắt nguồn từ người sử dụng. Nếu người sử dụng không có thuật khởi động cơ quan đặc biệt thì căn bản không thể sử dụng cơ quan và con rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận