Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1149: Phu nhân, cẩn thận động thai

Ba người này đều chịu thiệt trong tay Vương Viễn, vì thế không dám đối đầu với hắn, nhưng bấy giờ giáo chủ đã lên tiếng nên không ai dám vi phạm, chỉ đành nhắm mắt chạy lại hỗ trợ.

“Cha tiên sư ngươi!”

Vương Viễn vừa thấy Bàn Đầu Đà, Sấu Đầu Đà và Lục Cao Hiến chạy lại đây thì thầm mắng một tiếng.

Trong bốn Long sứ thì chỉ có Vô Căn đạo nhân và Hứa Tuyết Đình là tạm được, có Vương Viễn ở đây, ba chọi bốn vẫn chiếm được phần thắng, nhưng Bàn Đầu Đà, Sấu Đầu Đà và Lục Cao Hiên đều là cao thủ thực thụ đó.

Nhất là Bàn Đầu Đà, lão hòa thượng này có võ công cao cường, ngay cả cao thủ đứng đầu Bàn Nhược Đường Thiếu Lâm tự là Trừng Quan cũng phải khiếp sợ, một mình đấu với mười tám vị La Hán mà không rơi vào thế yếu, có thể nói là cao thủ trong cao thủ.

Sấu Đầu Đà vì nguyên nhân vóc người mà võ công kém hơn chút nhưng cũng chẳng thua Bàn Đầu Đà bao nhiêu.

Lục Cao Hiên tinh thông y thuật, là một cao thủ thuộc loại hỗ trợ, không những thêm được máu mà còn phá được chiêu [Tiềm Hành], giỏi đánh lén phục kích như Phương Đông Chưa Tỏ đụng phải người này ắt sẽ bị khắc chế gần chết.

Ba người vừa vào sân, thế cục thay đổi ngay tức khắc, từ ba chọi bốn thành ba chọi năm.

Mắt thấy ba người Bàn Đầu Đà vây lại, Vương Viễn biến găng tay đang đeo thành gậy sắt, vung mạnh về phía Vô Căn đạo nhân và Hứa Tuyết Đình.

Gậy sắt nặng, tính phán định cực cao, khó mà đón đỡ.

Trước đó đại đao của Vô Căn đạo nhân và bút Phán Quan của Hứa Tuyết Đình đã bị Vương Viễn tước mất, không có vũ khí nhất định không đón đỡ được. Cả hai giật mình, vội vàng lùi về sau tránh thoát đòn tấn công của Vương Viễn.

Bàn Đầu Đà xách đại hoàn đao xông lên đón lấy.

“Keng!”

Chỉ nghe có tiếng va chạm chói tai vang lên, đại hoàn đao và gậy sắt của Vương Viễn đập mạnh vào nhau.

“Ầm!!!”

Mặt đất dưới chân Vương Viễn và Bàn Đầu Đà không chịu nổi sức lực của cả hai, theo tiếng động đinh tai mà nứt toang ra.

Đá vụn văng lung tung, chân khí xao động.

Tu vi Vương Viễn cao thâm, nội công hùng hậu, trời sinh thần lực, trong tay lại cầm Thần binh.

Bàn Đầu Đà cũng có lực tay kinh người, nội công không thua kém, hơn nữa là BOSS nên có tính phán định cực cao.

Cả hai đều là cao thủ hàng đầu trong chốn võ lâm giang hồ, lần này đã dốc toàn bộ sức mạnh liều chết một phen.

Rốt cuộc lực tay, binh khí và nội công của Vương Viễn cũng thắng được Bàn Đầu Đà. Lần giao đấu này, mặc dù Bàn Đầu Đà có chuẩn bị trước, dùng toàn bộ sức lực nhưng vẫn bị Vương Viễn ép lùi về sau nửa bước.

Đúng vào lúc đó, Sấu Đầu Đà lộn mèo một cái lăn đến dưới chân Vương Viễn, rút giới đao ra chém vào đầu gối hắn.

“Keng!”

Lực của Sấu Đầu Đà không mạnh bằng Bàn Đầu Đà nhưng võ công chẳng kém cạnh bao nhiêu, Vương Viễn mới liều mạng đọ một chiêu với Bàn Đầu Đà, hiện đang trong thời gian công kích cứng ngắc, muốn tránh cũng không kịp.

Sấu Đầu Đà vung tay chém nghiêng người Vương Viễn.

“Chết đi!”

Vương Viễn thuận thế ấn tay xuống, đè lên ót Sấu Đầu Đà, vận chuyển nội lực tính đánh một chưởng.

“Chớ làm hại sư đệ ta!”

Bàn Đầu Đà vung đại hoàn đao lên, bổ vào cánh tay Vương Viễn.

Vương Viễn chẳng thể làm gì khác hơn là thu hồi chưởng lực, nghiêng người tránh thoát khỏi đại đao của Bàn Đầu Đà, đồng thời tụ lực lên hai ngón tay phải, đâm vào thân đao của hắn.

“Keng!”

Đại đao của Bàn Đầu Đà bị ngón tay Vương Viễn đánh bật ra, đồng thời cũng để lại hai lỗ thủng trên thân đao.

Sau mấy hiệp, Vương Viễn không dính thua thiệt nhưng cũng chẳng chiếm được phần lời nào.

Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà là sư huynh đệ đồng môn, võ công hỗ trợ lẫn nhau, sức mạnh khi hợp lực lại không chỉ đơn giản là phép tính một cộng một bằng hai nữa, ít nhất cũng phải tăng lên một cấp bậc.

Bên Vương Viễn đánh đến bất phân thắng bại với bọn Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà thì phía Phương Đông Chưa Tỏ cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu.

Tên Lục Cao Hiên kia vừa đáng ghét vừa hèn hạ.

Lục Cao Hiên châm hai châm đã giúp Vô Căn đạo nhân và Hứa Tuyết Đình mới bị Vương Viễn đánh bị thương khôi phục lại khí huyết, kế tiếp gã ném một túi thuốc ra, Phương Đông Chưa Tỏ đang ẩn thân dính thuốc lập tức bại lộ vị trí.

Mất đi trạng thái Tiềm Hành, sức chiến đấu của Phương Đông Chưa Tỏ giảm xuống rất nhiều, làm sao có thể chống đỡ nổi trước thế vây công của ba BOSS cấp 100 chứ, chỉ đành dùng thân pháp chạy loạn khắp nơi…

Độc Cô Tiểu Linh định nhân lúc hỗn loạn kéo Vi Tiểu Bảo đi, nhưng Tô Thuyên lại đuổi tới kéo chân cô bằng được.



“Đậu xanh rau má! Lão Ngưu mau tới cứu ta…”

Phương Đông Chưa Tỏ bị ba BOSS dí chạy vòng vòng, vừa chạy vừa kêu cứu inh ỏi.

“Cứu cái rắm!” Vương Viễn hét lên: “Không thấy ta cũng bị quấn lấy hả?”

Thật ra nếu Vương Viễn bộc phát toàn bộ sức mạnh thì việc đánh lui Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà cũng không quá khó khăn, nhưng lúc đó hắn lại thành tay trắng.

Thời gian hồi khí lâu muốn chết.

Cao thủ tuyệt đỉnh của Thần Long giáo là Hồng An Thông còn chưa ra tay kia kìa, Vương Viễn nào dám tung con át chủ bài của mình ra.

“Linh, bên phía ngươi sao rồi?” Vương Viễn vẫn không quên quan tâm Độc Cô Tiểu Linh.

“Cũng ổn!”

Độc Cô Tiểu Linh nói: “Cô ả này trông thì lợi hại chứ kỳ thực chân yếu tay mềm lắm... chẳng biết có phải đang cố tình quấy rối không nữa...”

“Không phải đang mang thai sao, nếu không đã chẳng hành động dè dặt cẩn thận thế, sợ động thai đó! Các ngươi nói xem nhóc con kia rốt cuộc là giống nòi nhà ai?”

Phương Đông Chưa Tỏ chắc bị dí chưa đủ thảm, bằng chứng là hắn ta vẫn còn hơi buôn chuyện xem đứa bé trong bụng Tô Thuyên là con ai.

“Dù sao cũng không phải con của ngươi!” Độc Cô Tiểu Linh đáp thẳng.

“Hmm…”

Mà Vương Viễn nghe xong cuộc cãi vã của hai người lại như có điều suy nghĩ, sau đó vận nội lực lớn tiếng hét lên: “Phu nhân, ngươi để giáo chủ lên đi, cẩn thận kẻo động thai!”

“???!!!”

Hồng An Thông nghe thấy tiếng la của Vương Viễn thì trên đầu nháy mắt nhảy lên một loạt dấu chấm hỏi.

Ba người Bàn Đầu Đà, Sấu Đầu Đà và Lục Cao Hiên đang vây công Vương Viễn cũng sửng sốt đứng đực lại, cứ như thể bị tắt công tắc, đứng im như trời trồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận