Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 485: Nhiệm vụ tìm người 1

Phát phần thưởng cho Mario xong, A Châu mỉm cười bước tới trước mặt Tống Dương, nói: "Em gái, tỷ chỉ có một chút công phu, đã truyền cho đồ đệ rồi, vậy để ta dạy ngươi thứ mà các cô gái đều cần, đến thế giới kia của các ngươi ngươi vẫn có thể dùng."

Vừa nói, A Châu vừa thì thầm vào tai Tống Dương mấy câu, trên mặt Tống Dương ngay lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

"Ngươi học được gì?"

Thấy vậy, Vương Viễn tò mò hỏi Tống Dương.

"Thuật trang điểm!" Tống Dương có chút ngượng ngùng, chụp màn hình thông tin kỹ năng, sau đó gửi vào trong kênh trò chuyện của đội, A Châu cực giỏi thuật dịch dung, thuật trang điểm đương nhiên cũng ở mức bậc thầy.

"Xì! Đúng là rác rưởi!"

Vương Viễn, Mario, Đinh Lão Tiên và Bôi Mạc Đình thấy kỹ năng của Tống Dương đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Rác rưởi, rác rưởi chân chính!

Đối với người chơi phái mạnh, thuật trang điểm không tăng thêm một chút thuộc tính nào, căn bản không có nửa điểm ý nghĩa.

Lúc này, trong lòng Mario đã cảm thấy bình thường trở lại, khi cứu A Châu, Tống Dương là người bỏ nhiều công sức nhất, mình chỉ là một người tham gia, thế nhưng nếu xét về mặt phần thưởng, phần thưởng của mình hiển nhiên tốt hơn nhiều so với phần thưởng của Tống Dương.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với đám Vương Viễn, Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị lại rối rít thét lên ở trong kênh trò chuyện đội: "Tống Dương, dạy ta... Dạy ta..."

Thấy đám cô nương kích động như vậy, bốn người Vương Viễn trợn mắt há hốc mồm.

Nhất là Vương Viễn, hắn còn không quên chọc ngoáy một câu: "Lão Mạc, ngươi không có chút hứng thú nào với thứ này sao?"

"Ta giết ngươi!" Bôi Mạc Đình bùng nổ, trực tiếp hỏi thăm cả nhà Vương Viễn.

"Ha ha!" Vương Viễn cười ha ha, lại kéo Bôi Mạc Đình vào danh sách đen như mọi ngày.

"Ngưu đại ca..."

Lúc này, A Châu lại tới bên cạnh Vương Viễn.

"Chuyện gì..." Vương Viễn ngay lập tức ngừng cười, cảnh giác nhìn A Châu.

Phần thưởng của A Châu thật sự là quá nguy hiểm... Mario và Tống Dương chính là người đi trước làm gương, mình nhất định phải cẩn thận.

Ngay khi Vương Viễn vẫn đang suy nghĩ bậy bạ, suy đoán A Châu sẽ cho mình phần thưởng gì, A Châu nhìn Vương Viễn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thở dài, lắc đầu nói: "Xin lỗi, A Châu bất lực, không dạy nổi ngươi..."

"Ta..."

A Châu giống như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống khiến Vương Viễn lạnh thấu tâm can, suýt chút nữa tức chết luôn.

Mất công hắn bận rộn chạy tới chạy lui, kết quả chẳng lấy được cái đếch gì!

Dựa vào đâu chứ, Mario đứng một bên giả bộ đánh đấm cho có khí thế còn lấy được một công pháp điểm huyệt đấy…

"A Châu này, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, thật sự không có gì để dạy cho Ngưu ca à?" Vương Viễn sắp khóc đến nơi rồi, bèn lấy tình cảm để đả động A Châu.

Mario và Tống Dương cũng cực kỳ ngạc nhiên. Rốt cuộc lão Ngưu có vấn đề gì? Là kỳ tài ngút trời hay ba đầu sáu tay mà người bình thường không dạy nổi?

A Châu bất đắc dĩ bảo: "Ngưu đại ca, ta thực sự rất xin lỗi! Ngộ tính của ngươi thấp quá, công phu trên tay ta không có thứ nào ngươi học được cả."

"Thật hay giả vậy?"

A Châu vừa dứt lời, Mario và Tống Dương là người kích động nhất.

Hai người này cực thân với Vương Viễn nên dĩ nhiên biết ngộ tính của hắn không cao lắm, nhưng trăm lần nghìn lần không ngờ có thể thấp đến tình trạng này.

Nếu NPC cao cấp như Hoàng Dược Sư nói Vương Viễn ngu ngốc không học được công phu của lão thì thôi đi, dù sao với cấp độ đó hắn không học được bản lĩnh của lão cũng là chuyện thường tình.

Nhưng A Châu chỉ là một NPC cấp thấp, công phu mèo cào trên tay nàng ta cao thâm đến đâu chứ, ngay cả Vương Viễn cũng không được chứng tỏ ngộ tính của hắn thấp đến độ khó mà tưởng nổi.

"Lão Ngưu! Đừng nói ngộ tính của ngươi còn chưa đến mười lăm đấy nhé?" Mario cười bỉ ổi hỏi.

Mười lăm điểm ngộ tính, trên cơ bản đã ở dưới mức trung bình rồi, điều kiện thấp nhất để học công pháp.

"Vãn bối đi sang bên kia chơi!" Vương Viễn trừng mắt nhìn Mario: "Ta và sư phụ ngươi đang nói chuyện, ngươi có chỗ chen mồm vào hả?"

"Má!" Mario buồn bực ngồi xổm vào góc vẽ vòng tròn.

"Ngươi như vậy khiến Ngưu đại ca mất hứng lắm biết không?" Vương Viễn buồn bực nói: "Ta phải trăm cay nghìn đắng mới cứu được mạng ngươi đấy."

"Ta biết mà!" A Châu suy nghĩ một lát rồi bảo: "Mặc dù hiện tại ta không dạy được gì cho ngươi nhưng Kiều đại ca nhất định có thể. Ngươi dẫn ta đi tìm y có được không?"

[Hệ thống thông báo: Bạn đã phát động nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Nghi Ngờ Thân Thế”, có nhận hay không?]

"Thân thế?"

Vương Viễn hơi sửng sốt.

Dưới tình huống bình thường, tên nhiệm vụ và nội dung nhiệm vụ đều có quan hệ mật thiết với nhau, dẫn A Châu đi tìm Kiều Phong rõ ràng là một nhiệm vụ hộ tống, có liên quan gì đến thân thế chứ?

Hơn nữa, A Châu rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Huyền Từ, sao thủ tháp lừa hắn giống nhau như thế? Nàng ta đã không cho phần thưởng thì thôi, còn lừa hắn đi làm tiếp một nhiệm vụ khác.

"Nhận!"

Vương Viễn khó chịu suy tư một lát rồi cuối cùng vẫn đồng ý nhận nhiệm vụ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận