Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 848: Bị lừa rồi

Phượng Vũ Cửu Thiên nói: "Cái quan tài này cũng không thể bỏ vào túi, nếu bị hòa thượng giết chắc chắn sẽ rơi ra! Không bằng học luôn đi, tránh đêm dài lắm mộng. Ta không tin chúng ta đã học [Cửu Âm Chân Kinh] vào tay rồi, mà hắn còn có thể giết chúng ta để lấy về!"

"Rất có lý!"

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà tỏ vẻ đồng ý.

Phượng Vũ Cửu Thiên nói không sai, công pháp học xong thì chính là của mình, cho dù rơi xuống cấp 0 thì tuyệt học vẫn còn trên người. Vả lại, sau khi rớt xuống dưới cấp 10 thì có thể không tổn thất gì mà chọn lựa môn phái lại. Có tuyệt học nội công như [Cửu Âm Chân Kinh] rồi, thì tìm một môn phái có chiêu thức cường hãn (ví dụ như Cái Bang) luyện lại chả phải tốt quá sao.

"Chúng ta ba người, nhưng [Cửu Âm Chân Kinh] chỉ có một bản, ai học đây?" Long Đằng Tứ Hải hỏi.

"Công pháp Thiếu Lâm tự ta rất mạnh, ta không học!" Hổ Khiếu Sơn Hà xua tay nói.

Ngoại trừ nội công trung cấp như [Thiếu Lâm Cửu Dương Công], thì trong Thiếu Lâm tự còn có vài bộ nội công cao cấp như La Hán Phục Ma Công, La Hán Thần Công, Bồ Đề Tâm Kinh... đều là tuyệt học nội công đứng đầu giang hồ. Càng đừng nói tới loại công pháp tuyệt học nội công như Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh, hai môn công pháp này còn mạnh hơn Cửu Âm Chân Kinh mấy lần, Hổ Khiếu Sơn Hà học Cửu Âm Chân Kinh quả thực có chút lãng phí.

"Mộ Dung thế gia chúng ta có nguyên bộ nội công Vật Đổi Sao Dời! Cửu Âm Chân Kinh không thích hợp với ta!" Phượng Vũ Cửu Thiên cũng xua tay.

Thứ như nội công này không phải cứ phẩm chất càng cao thì càng tốt, nếu không xứng đôi với chiêu thức, ngược lại còn làm người chơi càng ngày càng yếu.

"Vậy cũng chỉ có thể để ta học!"

Huyền Sách Quân là quân đội thuộc quan phủ, giống như Thương Giáp Quân đều có ngoại công cường hãn, nội công yếu ớt. Nội công mạnh nhất trong môn phái là [Ngạo Huyết Quyết], cũng chỉ ngang ngửa với nội công trung cấp của Thiếu Lâm tự. Loại tuyệt học nội công như Cửu Âm Chân Kinh quả thực là thứ mà Long Đằng Tứ Hải tha thiết mơ ước.

Ba người lặn lộn khắp nơi tìm kiếm Cửu Âm Chân Kinh các kiểu cũng là để bổ sung cho Long Đằng Tứ Hải.

Lúc này Long Đằng Tứ Hải cũng không khách khí với hai huynh đệ nữa, lấy cây đuốc ra, lật nắp quan tài lại.

"Hả?"

Nhưng vừa cúi đầu nhìn, trên đầu Long Đằng Tứ Hải lại nhảy ra một dấu chấm hỏi to bự.

"Có chuyện gì thế?"

Hai người Phượng Vũ Cửu Thiên cũng châu đầu vào.

Chỉ thấy nắp quan tài kia trống trơn, làm gì có chữ nào...

"Này... Này là sao cơ chứ?"

Thấy bảng chữ trên nắp quan tài biến mất không còn tung tích, ba người lập tức ngốc.

"Lão đại, không phải ngươi cõng sai quan tài rồi chứ?" Hổ Khiếu Sơn Hà ngây ngốc hỏi.

"Ta cõng cha ngươi á, ông đây tự tay nhận lấy nắp quan tài, sao có thể nhận sai?" Long Đằng Tứ Hải chỉ muốn vác cái nắp quan tài đập vào mặt Hổ Khiếu Sơn Hà.

"Nói cách khác, là do hòa thượng kia bày trò quỷ?" Phượng Vũ Cửu Thiên suy tư nói: "Hình như hòa thượng kia có dùng một tấm vải trắng lau nắp quan tài. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thì hình như là đang chép lại bảng chữ trong quan tài, hửm chẳng lẽ hòa thượng này? Hỏng rồi, chúng ta bị tính kế rồi! Chạy mau!"

"??"

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà lúc này còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Phượng Vũ Cửu Thiên.

"Muốn chạy? Chạy đâu?"

Đúng lúc này, bốn phía chung quanh đột nhiên bùng lên ánh lửa, thủ vệ phái Cổ Mọ đã chặn kín hai đầu mật đạo, Tiểu Long Nữ tiến lên nhìn thoáng qua nắp quan tài nằm trên đất nói: "Khinh nhờn quan tài tổ tiên phái Cổ Mộ, bắt lại cho ta!"

"Trời ạ! Ngưu Đại Xuân, con mẹ nhà ngươi!"

Bây giờ Long Đằng Tứ Hải mới kịp phản ứng, phát ra một tiếng rống giận không cam lòng.

"Hắt xì, hắt xì!"

Trong thành Trường An, Vương Viễn vừa hội họp với Bôi Mạc Đình thì hắt xì hai cái...

"Mẹ nó! Đám vô liêm sỉ kia đang mắng ta sao?"

Vương Viễn xoa xoa mũi, thầm lẩm bẩm.

"Hòa thượng ngươi làm nhiều việc ác, có người chửi không phải là chuyện bình thường sao?" Bôi Mạc Đình bĩu môi.

"Điểm hiệp nghĩa của ngươi bao nhiêu?" Vương Viễn khinh thường hỏi.

"Hừ!"

Bôi Mạc Đình không nói nữa.

Mẹ nó, chó hòa thượng này rõ ràng toàn làm chuyện xấu, thế mà điểm hiệp nghĩa lại có tới mấy ngàn điểm, con bà nó việc thế này thì đi đâu nói lý?

"Một đệ tử tà phái nói một hiệp thánh Phật môn đường đường như ta làm nhiều việc ác, ngươi còn mặt mũi sao!" Vương Viễn hung hăng giơ ngón giữa với Bôi Mạc Đình: "Cửu Âm Chân Kinh đâu?"

"Bị đệ tử tà phái nuốt rồi!" Bôi Mạc Đình tức giận nói: "Dù sao ta cũng không phải người tốt."

"Ha ha ha!" Vương Viễn vội vàng cười làm lành nói: "Bôi muội tử, có chuyện gì từ từ nói, hai huynh muội chúng ta đâu so đo mấy chuyện này!"

"Cáo từ!"

Bôi Mạc Đình đứng dậy muốn đi.

"Huynh đệ, huynh đệ được rồi!" Vương Viễn vội vàng ngăn cản.

"Bớt nói nhảm! Ngươi cứ như vậy muốn lấy kinh thư lại sao?" Bôi Mạc Đình nói: "Đừng coi ta thành thằng ngốc mãi như vậy, Lý Mạc Sầu rơi không ít thứ tốt nhỉ!"

"Ai da..."

Vương Viễn hơi sững sờ, Bôi Mạc Đình này thật sự là càng học càng khôn.

"Lý Mạc Sầu là đệ tử thủ tịch phái Cổ Mộ, sao ta dám giết..." Vương Viễn cười nói.

"Hừ! Đồ không biết xấu hổ như ngươi, từ trước tới giờ có bao giờ đi về tay không, cho dù ngươi thật sự không giết Lý Mạc Sầu, thì ả cũng bị ngươi bới ra chỉ còn áo lót thôi!" Bôi Mạc Đình nói.

Không thể không nói, Bôi Mạc Đình thật sự hiểu rất rõ Vương Viễn.

"Ha ha! Thật hiểu ta!"

Vương Viễn cười ha ha, lấy hộp Băng Phách Ngân Châm từ trong lồng ngực ra, đưa tới trước mặt Bôi Mạc Đình nói: "Lý Mạc Sầu để cảm ơn ân không giết của hòa thượng ta, nên tặng cho ta một hộp đồ chơi này. Nhưng ta là người thô kệch, không dùng được nó, cho ngươi!"

Nói xong, Vương Viễn mở thuộc tính của nó lên.

"Cái này..."

Nhìn thấy thuộc tính của Băng Phách Ngân Châm, ánh mắt Bôi Mạc Đình lập tức sáng rực, vội vàng lấy [Cửu Âm Chân Kinh] từ trong ngực ra, đưa cho Vương Viễn nói: "Coi như ngươi còn có chút lương tâm! Châm này ta nhận rồi!"

Nhận được Băng Phách Ngân Châm, Bôi Mạc Đình vui sướng ra mặt, ánh mắt kia giống như bé gái nhận được búp bê vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận