Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1423: Mỗi một người dân đều có trách nhiệm với sự hưng vong của thiên hạ

Nếu như là môn phái da giòn như Thiên Sơn và Hoa Sơn đó, có thiên phú này quả đúng là vô địch, nhưng Vương Viễn là người thế nào? Là cao thủ số một ở Thiếu Lâm tự, máu dày, phòng thủ cao, Kim Cương Bất Hoại Thần Công vừa mở ra, không người nào có thể đả thương được hắn, nên chi tiết rớt máu này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

“Sao thế? Không hài lòng sao?” Tiêu Phong hỏi.

“Không phải…” Vương Viễn đáp: “Sư huynh, ngươi biết ta mà, Kim Cương Bất Hoại Thần Công này của ta phối với thiên phú này có hơi lãng phí.”

“Ha ha!”

Tiêu Phong cười ha ha, bảo: “Trên người ngươi cũng không phải chỉ có mỗi một môn [Kim Cương Bất Hoại Thần Công], sư huynh ta sẽ truyền cho ngươi thứ vô dụng sao?”

“Ồ!” Vương Viễn nghe đợi lời này trước mắt đột nhiên sáng ngời, hình như trên người mình thật sự còn có một môn võ học có thể phối với thiên phú này.

“Cảm ơn sư huynh!” Vương Viễn hành lễ với Tiêu Phong trong sự kích động.

“Được rồi, được rồi! Phần thưởng đã phát cho ngươi rồi, hiệp định cũng đã ký rồi, ta còn phải làm việc nữa, các ngươi ra ngoài chơi đi!” Tiêu Phong phất tay, ý bảo hai người Vương Viễn có thể cút được rồi.

Sau khi làm hoàng đế, cũng phải có dáng vẻ của hoàng đế… không thể lại uống rượu chửi người giống như một đám ăn mày ngày xưa nữa, bây giờ Tiêu Phong ngay cả rượu cũng đã uống rất ít, có thể thấy y thật sự muốn làm một hoàng đế tốt.

Vương Viễn thực sự vui vẻ, dù sao công việc này của Tiêu Phong vẫn là do hắn tìm cho y.



“Ta phát hiện ra con người ngươi còn rất có tầm nhìn!”

Rời khỏi hoàng cung, Phương Đông Chưa Tỏ cảm khái: “Tiêu Phong làm hoàng đế có trách nhiệm hơn người khác nhiều….”

Vương Viễn đáp: “Dù sao ai làm hoàng đế cũng không được, đứng chung thì được tôn lên thôi, ít nhất Tiêu Phong cũng sẽ không làm loạn!”

“Đúng vậy!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Với thói đời hiện tại, có thể không làm loạn chính là hoàng đế tốt… đúng rồi, ngươi có quen Mộ Dung Phục không?”

“Từng gặp rồi, nhưng không quen cho lắm!” Vương Viễn đáp: “Hắn lại làm sao?”

“Không phải tiểu tử đó là tàn dư của nước Yên sao?” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Ta nhận được nhiệm vụ là đi điều tra Mộ Dung thế gia, ngươi có muốn đi chung với ta không…?”

“Ta cũng không phải mật thám đại nội… ta đi cùng ngươi làm gì?” Vương Viễn lắc đầu, tỏ vẻ không muốn đi.

Mộ Dung Phục là ai? Là đại cao thủ nổi tiếng ngang với Tiêu Phong, đến nay Vương Viễn vẫn còn nhớ tiểu tử này thuận tay tiếp được hai người rớt từ trên vách núi xuống… Một chiêu Đấu Chuyển Tinh Di đó thật sự khiến người nhìn mà thấy kinh hãi vô cùng, không có việc gì lại tới nhà hắn làm loạn làm chi.

Phương Đông Chưa Tỏ là người của quan phủ, lại là mật thám đại nội, đi tới mộ Dung gia làm việc, Mộ Dung gia cũng không dám giở trò gì, còn mình là một hòa thượng, lại còn là Nam Viện đại vương nước Liêu, chạy đến Trung Nguyên làm việc, nói bé thì là mâu thuẫn môn phái, nói lớn thì chính là hai nước tranh chấp.

“Ngươi phải giúp ta đi Ngưu ca, Mộ Dung thế gia đó không dễ đối phó đâu!” Phương Đông Chưa Tỏ nói.

“Ta đương nhiên biết Mộ Dung thế gia không dễ chọc rồi!” Vương Viễn bĩu môi: “Bằng không ta đã đi cùng ngươi rồi, tốt xấu gì Mộ Dung thế gia cũng là một môn phái lớn, thân phận của ta không tiện đi.”

Nếu như chỉ có một Mộ Dung Phục, Vương Viễn còn chắc chắn còn chạy trốn được, nhưng Phương Đông Chưa Tỏ lại muốn đi vào sào huyệt của Mộ Dung gia để điều tra, chuyện này rất nguy hiểm…

“Thực ra Mộ Dung Phục thì không tính là cái gì cả!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Chủ yếu là ta sợ cha hắn Mộ Dung Bác kia kìa, đó mới là tên lợi hại chân chính.”

“Mộ Dung Bác? Không phải chết từ lâu rồi sao?” Vương Viễn hỏi.

Hắn nhớ rất lâu về trước, đã từng nghe Huyền Từ nói, Mộ Dung Bác gửi tin giả cho Huyền Từ, nói Tiêu Viễn Sơn muốn cướp bí tịch của Thiếu Lâm tự, sau đó mới có thảm án Nhạn Môn Quan.

Vốn dĩ Huyền Từ vẫn luôn muốn đi tìm Mộ Dung Bác lý luận cho ra nhẽ, nhưng ai ngờ lão già này lại sợ đến mức bệnh mà chết, Huyền Từ thấy lão đã chết ngắc rồi, cũng không còn truy cứu chuyện này nữa.

“Trong thế giới trò chơi này, Mộ Dung Bác có chết hay không thì ta không biết!” Phương Đông Chưa Tỏ bảo: “Dù sao trong nguyên tác, Mộ Dung Bác cũng chưa chết… chỉ là giả chết thôi, hơn nữa lão vẫn luôn ở biên cảnh làm ăn, đồng thời cũng làm việc trong tối, khiêu khích mâu thuẫn giữa các nước xung quanh với Đại Tống. Lần này ta đi tới Mộ Dung gia chính là để thu thập bằng chứng phạm tội của lão. Nghe nói Mộ Dung gia giấu rất nhiều công pháp tuyệt học, thậm chí còn có trọn bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm.”

“Như vậy à… Vậy thì có chút thú vị đấy! Ta đi cùng ngươi một chuyến đi.” Vương Viễn đột nhiên nổi lên hứng thú.

“Không phải ngươi đến cả Mộ Dung Phục còn sợ hay sao? Sao lại không sợ Mộ Dung Bác?” Phương Đông Chưa Tỏ tò mò hỏi.

“Khà khà!” Vương Viễn mỉm cười, đáp: “Mỗi một người dân đều có trách nhiệm với sự hưng vong của thiên hạ, sự ổn định hiện tại cũng là khó mà có được, nên tiểu tăng hiển nhiên phải giữ gìn hòa bình thế giới rồi.”

Mộ Dung thế gia nói thế nào cũng là một môn phái lớn trong giang hồ, hơn nữa cũng có quan hệ qua lại với Thiếu Lâm tự, Vương Viễn thân là đại sư huynh, còn là đồ đệ của phương trượng Thiếu Lâm tự, dĩ nhiên không thể tùy tiện đến lục soát nhà người ta.

Hơn nữa thân phận của Vương Viễn là gì? Nam Viện Đại Vương nước Liêu đó!

Quan nước Liêu, người khám xét của thiên triều, Ngưu đại nhân oai lắm nhé!

Về tình về lý, Vương Viễn không thích hợp cùng xuất hiện ở Mộ Dung thế gia với một người chơi có thân phận kiểu như Phương Đông Chưa Tỏ.

Nhưng hiện tại Phương Đông Chưa Tỏ nói Mộ Dung Bác chưa chết, tính chất của sự việc lập tức thay đổi.

Thảm án Nhạn Quan Môn năm xưa do chính tay Mộ Dung Bác đầu têu gây xích mích, sĩ quan huấn luyện nước Liêu bị phương trượng Thiếu Lâm tự lãnh đạo nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên hợp lực “giết chết”, bàn về đạo nghĩa giang hồ, Thiếu Lâm tự chỉ bị người ta lợi dụng, là người bị hại.

Còn trên phạm vi quốc gia, quan viên nước Liêu vì sự khiêu khích của Mộ Dung Bác mà chết, nước Liêu cũng là người bị hại.

Gộp lại chúng ta có: Vương Viễn vừa là đệ tử thân truyền của phương trượng Thiếu Lâm tự, vừa là Nam Viện Đại Vương của nước Liêu, thành hai lần người bị hại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận