Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1214: Không chuyện gì mà một cây đuốc không giải quyết được

...

Nói nhảm xong, mọi người bắt đầu thu dọn chiến trường.

Đám kỳ chúng này khó đối phó là do sự phối hợp của bọn chúng, tấn công tầm xa người ta có cung tiễn rìu bay, gần thì có cạm bẫy chôn người, nhưng bản thân chúng lại có thực lực cực kỳ bình thường, đều là tiểu quái cấp 60.

Cho nên bọn chúng cũng không rơi ra đồ tốt gì, chỉ có một chút vũ khí như cung tiễn xẻng rìu cấp bậc Lợi Khí.

Những vũ khí này thuộc loại kỳ môn, càng không nói tới xẻng chỉ là một công cụ không được tính là vũ khí, còn cung tiễn thì trong trò chơi lại không thường dùng, cao thủ ngày thường đều dùng xạ tốc, nhanh hơn việc nhét tên vào nỏ nhiều.

Chỉ có rìu bay coi như có chút tác dụng, có thể treo ở eo làm vũ khí phó, có còn hơn không.

Về phần hai tên Trang Tranh và Nhan Viên, thân là kỳ chủ mà đồ rơi ra lại rất mất mặt, không có gì cả chỉ rơi ra hai lá cờ nhỏ.

Một cái là kỳ chủ lệnh Nhuệ Kim Kỳ, một cái là kỳ chủ lệnh Hậu Thổ Kỳ.

Thứ đồ chơi này chả có tác dụng gì, đám người Mario chướng mắt, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí càng khinh bỉ hơn, cuối cùng rơi vào tay Vương Viễn.

Kỳ thật Trang Tranh và Nhan Viên cũng có rơi vũ khí, nhưng xẻng của Nhan Viên bị Vương Viễn làm hỏng, lang nha bổng của Trang Tranh cũng bị Phi Vân Đạp Tuyết chém gãy, trở thành rác rưởi không còn tác dụng, mọi người cũng hết cách.

...

Xuyên qua sa mạc, mọi người tiếp tục đi lên núi, không bao lâu sau mọi người đã đi tới trước một khe núi.

Khe núi vô cùng chật hẹp, chỉ rộng khoảng hai ba trượng, bên trong khe núi tràn đầy thảm thực vật thấp bé và bụi gai xanh um tươi tốt, dây leo mọc lan lên đến đỉnh khe núi, trên đó cũng mọc đầy cây cối.

"Không thể tiếp tục tiến lên rồi!"

Đi tới lối vào khe núi, Vương Viễn đột nhiên dừng bước, cũng ra hiệu cho mọi người không tiếp tục tiến lên nữa. Sau đó hắn lấy ra một cái bình nhỏ, thả Ngọc Phong ra.

Ngọc Phong dưới sự chỉ huy của Vương Viễn bay lên trên khe núi, chỉ thấy trên đó có một đám đàn ông to con đang nằm úp sấp, mười người một tổ nâng một cây gỗ lớn, mỗi cây gỗ lớn nặng chừng ngàn cân, trên thân còn gắn thêm móc sắt, mỗi người giữ chặt một cái, chỉ chờ sau khi đám người Vương Viễn đi vào khe núi, thì sẽ thả gỗ lớn từ trên xuống.

Mả cha nó, tà giáo đúng là tà giáo, thủ đoạn quả thực là cái sau tàn nhẫn hơn cái trước.

Lúc trước đã thoát khỏi bẫy chôn sống, hiện tại sẽ bị gỗ đè chết hay sao?

"Có chuyện gì vậy?"

Bạch Hạc Lưỡng Sí tò mò hỏi.

"Nơi này rất nguy hiểm! Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"

Vương Viễn nhìn thoáng qua phía trên khe núi, rồi hỏi Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Nhìn ra chứ."

Bạch Hạc Lưỡng Sí lại cảm thấy đương nhiên nói: "Nơi này dễ thủ khó công, nếu ta là người chỉ huy Ma giáo, chắc chắn sẽ mai phục ở chỗ này. Nhưng cho dù có mai phục thì chúng ta cũng phải tiếp tục tiến lên, nếu không làm sao chúng ta có thể tới được đỉnh Quang Minh. Chỉ cần chúng ta cẩn thận né tránh là được rồi."

Bạch Hạc Lưỡng Sí quả thực là người chơi có tư duy truyền thống.

Nếu trong cảnh tượng chỉ có một con đường, vả lại còn đầy rẫy cơ quan, cho dù biết rõ có mai phục thì vẫn sẽ tiến lên.

Bởi vì trong nhận thức của y, cơ quan ở chỗ này chính là để thử thách thân thủ, khả năng tránh né của người chơi, tránh được thì ngươi sẽ qua cửa, không tránh được thì cả đoàn bị diệt, rất đơn giản.

"Đúng vậy, đúng vậy! Cùng lắm là bọn họ ném chút đá tảng gì đó thôi!" Hoa Phi Hoa cũng vuốt cằm nói: "Chúng ta có thể đi sát vào vách núi, như vậy xác suất bị nện trúng sẽ nhỏ đi."

Nhìn xem, bọn người kia không phải là không thông minh, chỉ là phương pháp giải quyết vấn đề có chút ngốc.

"Bọn họ ném cây gỗ lớn!" Vương Viễn miêu tả chi tiết tình huống mà hắn vừa tra xét được trên khe núi.

"Cây gỗ lớn thì càng dễ rồi!" Thần Uy Không Cản Nổi không sao cả nói: "Khe núi hẹp như vậy, ném đồ càng lớn thì càng không dễ nện trúng người. Các ngươi cứ đi theo phía sau ta là được, ta dùng tấm chắn đỡ cho."

"Ngộ nhỡ sau khi bọn họ ném gỗ xong lại vứt thêm đuốc nữa thì sao? Các ngươi trốn chỗ nào?" Vương Viễn có chút nghẹn lời hỏi tiếp.

"Ném đuốc? Sẽ... Sẽ không đểu cáng như vậy chứ." Bạch Hạc Lưỡng Sí sửng sốt một chút, vội vàng lấy một quyển vở nhỏ ra viết lại: "Trong sơn cốc có thể phóng hỏa, lần sau cần phải mang trang bị kháng hỏa."

Không hổ là người chơi chuyên nghiệp, vừa chơi vừa ghi nhớ cách thức đánh phụ bản.

"Ném đuốc... Quả thật là đủ tuyệt đường..." Hoa Phi Hoa cũng nói: "Sớm biết vậy đã mang trang bị kháng hỏa."

"Hầy..."

Thấy chiến lược của những cao thủ này đều là binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn, người ta phóng hỏa thì bọn họ mang kháng hỏa, Vương Viễn đen cả mặt nói: "Chẳng lẽ các ngươi không có những phương pháp ứng đối khác hả?"

"Chúng ta ứng đối như vậy có gì không đúng sao?" Bạch Hạc Lưỡng Sí hỏi lại.

"Không phải không đúng..." Vương Viễn nói: "Biết rõ người khác có thể sẽ phóng hỏa, vì sao cứ phải chờ bọn chúng phóng hỏa chúng ta mới chống cự lại chứ?"

"Chuyện này..." Bạch Hạc Lưỡng Sí có chút không hiểu hỏi: "Ngưu ca, ngươi lại có ý kiến hay gì sao?"

"Không phải đơn giản lắm sao!" Vương Viễn nói: "Bọn chúng có thể phóng hỏa, chẳng lẽ chúng ta không thể sao?"

"Chúng ta phóng hỏa??? Được không?" Đám người Hoa Phi Hoa và Bạch Hạc Lưỡng Sí có chút khó tin. Mạch não của hòa thượng này chạy thế nào vậy, đánh phụ bản không dựa theo quy trình đánh từng cửa để qua phụ bản, mà lại đi lối tắt còn tắt tới tà môn như vậy.

Đáng sợ nhất là, đám người Một Đám Ô Hợp lại giống như đã thành quen, gật đầu nói hùa theo: "Lão Ngưu nói đúng, không có gì mà một cây đuốc không giải quyết được."

"Sao lại không được chứ..." Vương Viễn chỉ vào bụi gai trên vách núi đá nói: "Ở Tây Vực này ánh nắng đầy đủ, củi gỗ khô ráo, đốt lửa từ dưới lên trên cực kỳ dễ dàng..."

"Đây không phải chuyện có dễ đốt hay không..." Đầu Bạch Hạc Lưỡng Sí đầy mồ hôi nói: "Mấu chốt là ngươi làm như vậy không phải là gian lận sao? Hệ thống sẽ cho ngươi qua cửa sao?"

"Ngươi không hiểu!" Vương Viễn xua tay nói: "Chỉ cần có thể đi qua là tính qua cửa, hệ thống còn lâu mới quản ngươi đi qua như thế nào đâu! Việc này ta làm nhiều lần rồi! Biết rõ điểm mấu chốt của hệ thống. Thử đi, dù sao cũng không mất tiền!" Nói tới đây, trong lời nói Vương Viễn còn mang theo một chút tự hào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận