Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 861: Tiểu Quế Tử gian trá

“Ừm, hình như bộ dáng trong nguyên tác cũng tầm mười ba, mười bốn tuổi.” Phương Đông Chưa Tỏ cũng vuốt cằm bảo.

“Đương nhiên là ta rồi! Tiểu Quế Tử mà nói dối nửa câu, thì Tiểu Quế Tử sẽ bị thiên lôi đánh chết!” Tiểu thái giám ấn một cái lên bàn rồi ngồi lên đó, nói một cách đắc ý.

“Được được!”

Vương Viễn nói lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thật không ngờ, ngươi còn giỏi hơn ta một chút đấy.”

Vương Viễn mười tuổi dám phóng hỏa đốt từ đường, mười bốn mười lăm tuổi đã đại náo khiến cả thôn không được sống yên ổn, hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đã là thiếu niên anh hùng rồi, nhưng không ngờ đứa trẻ này, mới mười ba mười bốn tuổi đã dám quở trách đại thần quyền cao chức trọng, quả nhiên là hậu sinh khả úy.

“Không biết Phật gia và quan gia tìm Tiểu Quế Tử có chuyện gì?” Tiểu Quế Tử tò mò hỏi, vừa rồi Vương Viễn đã nói, muốn tặng quà cho hắn ta, hắn ta hiển nhiên đã để tâm đến.

“Ngươi đã từng nghe nói tới Tứ Thập Nhị Chương Kinh chưa?”

Vương Viễn cũng không tiếp tục phí lời với hắn ta nữa, mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

“Tứ Thập Nhị Chương Kinh á?”

Tiểu Quế Tử nghe vậy, ánh mắt đảo một vòng, rồi cười hì hì đáp: “Tiểu Quế Tử không biết chữ, hiển nhiên cũng sẽ không đọc tứ gì gì đó kinh... Phật gia, ngươi tìm lầm người rồi.”

“Thật sao?”

Vương Viễn cười khà khà, thuận tay kéo một cái ghế tới bên cạnh, hơi dùng sức siết đã bóp nát lưng ghế thành bột mịn như nhào bùn.

“...”

Tiểu Quế Tử thấy thế, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

Sau đó, Vương Viễn lại lôi một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt hắn ta, rồi bảo: “Quế công công, Tứ Thập Nhị Chương Kinh đó chính là vật của Thiếu Lâm ta, hiện giờ lưu lạc ở hoàng cung, ngươi là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, mong ngươi hãy giúp ta tìm một phen.”

Đứa trẻ ngang ngược này có cái đức hạnh y như Vương Viễn hồi nhỏ, nên hắn hiển nhiên biết rõ bạo lực bình thường không thể dọa sợ được hắn ta, nhất định phải tiến hành ban ơn và uy lực cùng lúc mới được.

Giống như Vương Viễn dự đoán, Tiểu Quế Tử nhìn thấy ngân phiếu trong tay hắn, lập tức nở nụ cười.

“Ha ha! Phật gia khách khí quá!” Tiểu Quế Tử duỗi tay nhận tấm ngân phiếu trong tay Vương Viễn, đáp: “Mọi người đều là huynh đệ tốt của nhau, phải có nghĩa khí, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, quyển tứ gì gì kinh đó, nghĩ lại thì ta thật sự đã từng thấy rồi.”

“Hửm? Ở đâu cơ?” Vương Viễn vội vàng hỏi.

“Đi theo ta!”

Tiểu Quế Tử vẫy tay với hắn, dẫn Vương Viễn đi vào trong phòng, chỉ vào gối đầu trên giường, rồi nói: “Dưới gối đầu của Hải công công có một quyển...”

Phương Đông Chưa Tỏ biết đứa trẻ này quỷ kế đa đoan, mới rút thanh trường kiếm ra, thuận tay lật gối đầu trên giường lên. Quả nhiên, bên dưới gối đầu đặt một quyền Tứ Thập Nhị Chương Kinh.

Sau khi cẩn thận cầm kinh thư lên, hắn ta lại bảo: “Đây mới là một quyển, còn mấy quyển khác đâu?”

“Nếu chúng ta đã là huynh đệ, vậy ta cũng không giấu các ngươi nữa.” Vi Tiểu Bảo nói: “Mấy quyển còn lại đều nằm trong tay lão rùa đen Ngao Bái đó cả rồi!”

“Ngao Bái ở đâu?”

“Ngự thư phòng!” Tiểu Quế Tử đáp: “Nhưng ngự thư phòng không phải là nơi ai muốn vào cũng có thể vào được đâu, phải để ta bàn bạc mới hoàng thượng một chút mới được, hai vị ca ca, có bằng lòng đợi ở đây một lát hay không?”

“Đừng nghe hắn nói!” Phương Đông Chưa Tỏ bảo: “Thằng chả gian trá này, còn vô đạo đức hơn cả ngươi đấy! Nếu ngươi thả hắn đi, hắn chắc chắn sẽ tìm người tới giết chúng ta.”

“Thật sao?” Vương Viễn híp mắt nhìn Tiểu Quế Tử, bàn tay duỗi ra nắm cằm của hắn ta, sau đó móc một viên đan dược nhét vào.

“Phì phì phì! Cha tiên sư nhà ngươi, ngươi cho ta ăn cái thế hả?”

“Ha ha!” Vương Viễn cười nói: “Tam Thi Não Thần Đan, đã nghe nói đến bao giờ chưa?”

“Tam Thi Não Thần Đan?” Hai mắt Phương Đông Chưa Tỏ sáng bừng lên: “Ngươi kiếm được thứ này ở đâu?”

Phương Đông Chưa Tỏ thuộc lòng nguyên tác, dĩ nhiên biết đến lai lịch của dan dược này. Người chơi có thứ này không hiếm lạ, điều khiến người ta phải khó hiểu là: một hòa thượng danh môn chính phái như Vương Viễn sao lại có thứ tà môn như vậy?

“Tam với đan chó má gì, ông nội ngươi chưa từng nghe qua!”

Tiểu Quế Tử ra sức bóp cổ mình, ý đồ phun viên đan dược này ra.

Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Đừng phí sức nữa! Đây chính là đan dược chứa thi trùng của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vào miệng là tan, trứng cổ trùng sẽ chui vào trong óc, nếu không có thuốc giải áp chế, cổ trùng sẽ gặm cắn não tủy ngươi cho đến chết thì thôi.”

“Phật gia, Phật gia!”

Tiểu Quế Tử nghe Phương Đông Chưa Tỏ nói như vậy thì sợ đến nhảy dựng, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu: “Người xuất gia từ gì đó bi hoài, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho Tiểu Quế Tử!”

“Ngươi yên tâm!”

Vương Viễn nói: “Chỉ cần ngươi giúp bọn ta tìm được Tứ Thập Nhị Chương Kinh, ta sẽ tự khắc cho ngươi thuốc giải.”

“Biết, ta biết rồi! Để ta đến ngự thư phòng coi thử, xin chỉ thị của hoàng thượng!” Tiểu Quế Tử vâng dạ liên mồm, lui về sau rời khỏi Thượng Thiện Giám.

Thấy Tiểu Quế Tử rời đi rồi, hai người Vương Viễn chẳng thèm khách sáo chi mà tìm một chỗ ngồi xuống, vừa kiếm gì đó ăn vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng một nén nhang sau, Tiểu Quế Tử trở lại, cung kính nói với Vương Viễn: “Dạ thưa, hoàng thượng cho mời hai ngài!”

“Hoàng thượng?”

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ khá sửng sốt: “Không phải ta bảo ngươi đi tìm Tứ Thập Nhị Chương Kinh à? Sao hoàng thượng lại tìm bọn ta?”

“Khì khì”

Tiểu Quế Tử cười đáp: “Tứ Thập Nhị Chương Kinh đang nằm trong tay Ngao Bái, lão khốn nạn Ngao Bái này thường xuyên bắt nạt Tiểu Huyền Tử. Tiểu Huyền Tử đã sớm không vừa mắt lão ta rồi, nhưng lão ta võ công cao cường, trong tay còn nắm binh quyền nữa nên Tiểu Huyền Tử không thể làm gì. Vậy nên ta mới nói với hắn, các ngươi là cao thủ ta đặc biệt tìm đến để đối phó Ngao Bái.”

Nói tới đây, Tiểu Quế Tử tạm ngừng lại rồi bảo: “Chỉ cần giết được Ngao Bái, Tứ Thập Nhị Chương Kinh trong tay lão ta chẳng phải sẽ thành đồ của Phật gia ngài sao?”

“…”

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ cảm khái.

Mặc dù trước khi tới đây bọn họ đã biết Tiểu Quế Tử không bình thường chút nào, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cả hai tuyệt đối không tin nó chỉ là một đứa trẻ mới mười ba mười bốn tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận