Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 540: Khinh người quá đáng

“Dưa hái xanh không ngọt, Ngưu huynh, ngài hà cớ gì phải làm như vậy chứ?” Đạo Khả Đạo cúi đầu nhận thua.

“Ngọt hay không cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ thích vặn vẹo mà thôi...” Vẻ mặt của Vương Viễn cực kỳ vô lại, khiến Đạo Khả Đạo tức giận đến mức á khẩu không trả lời được

“Ha ha!”

Mắt thấy không khí giữa hai người đã trở nên cực kỳ căng thẳng, Phi Vân Đạp Tuyết ngồi ở một bên đột nhiên cười ha ha nói: “Đạo huynh, Ngưu huynh chỉ là muốn đùa với ngươi một chút mà thôi. Nếu như ngươi đã không muốn gia nhập chiến đội của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không dám cưỡng cầu. Chỉ có điều phải làm như thế nào thì ngươi mới bằng lòng gia nhập chiến đội của chúng ta?”

“Bây giờ ta là người chơi của Hồng Hoa hội, trừ khi Thương Khung Thần Cái không cần ta nữa... Nếu không ta sẽ không suy xét các đội ngũ khác!” Đạo Khả Đạo vô cùng nghiêm túc tỏ rõ thái độ.

“Nếu Đạo huynh đã nói như vậy, vậy thì chúng ta sẽ không tiếp tục làm phiền nữa, ngươi về đi thôi!” Phi Vân Đạp Tuyết đưa tay ra hiệu cho Vương Viễn thả Đạo Khả Đạo rời đi.

“Đa tạ hai vị đã hiểu cho ta!”

Đạo Khả Đạo gật đầu với hai người, xoay người rời khỏi quán rượu.

“Làm sao bây giờ?”

Nhìn Đạo Khả Đạo rời đi, Phi Vân Đạp Tuyết hỏi Vương Viễn với vẻ bất đắc dĩ.

Vừa rồi dưới chỉ thị của Vương Viễn, hai người bọn họ một người vào vai chính diện, một người vào vai phản diện, vừa đấm vừa xoa, kết quả vẫn không thể giữ lại Đạo Khả Đạo.

“Làm theo lời y nói đi!”

Vương Viễn cười híp mắt nói.

“?”

Phi Vân Đạp Tuyết hỏi với vẻ mờ mịt: “Y nói gì?”

“Đạo Khả Đạo nói Hồng Hoa hội không cần y thì y suy xét các đội ngũ khác.” Vương Viễn nói.

“Ngươi... Không phải ngươi muốn tiêu diệt Hồng Hoa hội đấy chứ!”

Phi Vân Đạp Tuyết sợ hãi cực kỳ.

Ý tứ của Đạo Khả Đạo đã hết sức rõ ràng, nếu Hồng Hoa hội còn, trước mắt y sẽ không suy xét đến các đội ngũ khác.

Vương Viễn là ai? Từ trước đến nay cái tên này toàn đi con đường của mình, khiến người khác không còn đường để đi, so với việc rút củi đáy nồi, Vương Viễn giỏi việc đá bay cả chiếc nồi hơn!

Dựa theo sự hiểu biết của Phi Vân Đạp Tuyết về Vương Viễn, Vương Viễn không phải là không làm được việc này, chẳng những thế hắn còn hoàn toàn có động cơ và thực lực... Bang Thánh Long cũng không hề thua kém Hồng Hoa hội, kết quả thế nào? Chẳng phải vẫn bị Vương Viễn giày xéo đến mức giải tán bang đó sao.

“Hí...”

Nghe thấy lời nói của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói: “Không nghĩ tới ngươi lại phát rồ đến mức này, chiêu mộ một người mà thôi, đến mức phải tiêu diệt cả bang hội nhà người ta nữa hả?”

“Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Phi Vân Đạp Tuyết buồn bực không thôi, bị Vương Viễn nói là phát rồ, hắn đúng là không thể hiểu nổi.

“Đều sống ở cùng một chủ thành, không nên khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, ta đi nói chuyện với Thương Khung Thần Cái đòi người về là được!” Vương Viễn nói.

“Ngươi đòi là y sẽ cho hả? Dễ nói chuyện thế á?” Phi Vân Đạp Tuyết nghi ngờ cực kỳ.

“Hẳn là không dễ nói chuyện đâu! Ta sẽ lấy một nghìn lượng vàng này dùng trước!” Vương Viễn suy tư một lúc, cầm lấy tờ ngân phiếu trên bàn.

“Một nghìn lượng vàng có đủ không đó?” Phi Vân Đạp Tuyết cẩn thận hỏi.

Một nghìn lượng vàng mới tương ứng mới năm trăm nghìn, hơn nữa còn không phải là tiền mặt! Bất kỳ lúc nào cũng sẽ có nguy cơ bị mất giá.

Đạo Khả Đạo là một đại cao thủ. Mà một cao thủ chuyên nghiệp có cấp bậc như vậy, phí chuyển nhượng cũng phải lên tới hơn một triệu, thậm chí còn có thể lên tới tận mười triệu, muốn mua lại y, một nghìn lượng vàng tiền trong trò chơi hiển nhiên là không được ổn cho lắm

“Nếu không đủ thì ta sẽ lấy thêm!”

Vương Viễn thản nhiên đáp, sau đó kéo thanh bạn tốt, mở khung trò chuyện của Thương Khung Thần Cái ra.

...

Bách Hoa Liễu Loạn thua trận, lúc này Thương Khung Thần Cái còn đang buồn bực không thôi, đột nhiên thanh tin nhắn sáng lên.

Mở ra xem, là tin nhắn do Vương Viễn gửi tới, chỉ có một câu duy nhất: “Giúp ta làm chút chuyện!”

“?”

Thương Khung Thần Cái không khỏi cảm thấy bất ngờ, sau đó tức giận trả lời: “Làm chuyện gì?”

“Đá Đạo Khả Đạo ra khỏi bang hội!” Vương Viễn không hề lòng vòng.

“?!!!”

Nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, Thương Khung Thần Cái lập tức ngây ngẩn cả người, mãi một lúc lâu sau y mới tức giận nói: “Họ Ngưu, ngươi có ý gì? Dựa vào đâu mà bắt ta đá lão Đạo ra khỏi bang hội!”

Dù gì Thương Khung Thần Cái cũng là bang chủ của một bang lớn, bình thường cũng rất có uy tín, Đạo Khả Đạo là cao thủ mà y phải dùng một số tiền lớn để thuê, bây giờ lại có người chỉ mặt điểm tên yêu cầu mình đá Đạo Khả Đạo ra khỏi bang hội, có thể tưởng tượng được tâm trạng của Thương Khung Thần Cái lúc này là như thế nào.

“Bởi vì Một Đám Ô Hợp chúng ta cần y!”

Vương Viễn trả lời vô cùng thành khẩn, thành khẩn đến mức Thương Khung Thần Cái hận không thể chặt hắn thành thịt vụn ngay bây giờ.

“Đánh rắm! Ta không đồng ý!” Thương Khung Thần Cái tức giận nói.

“Ta có cần ngươi đồng ý đâu, ta chỉ là thông báo cho ngươi thôi...” Vương Viễn thản nhiên nói.

“Ngưu Đại Xuân!!!! Ngươi khinh người quá đáng!!!”

Thương Khung Thần Cái cũng là cường hào ác bá một phương, từ trước đến nay nói một không nói hai, y chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Cho dù biết rõ Vương Viễn không dễ trọc, nhưng hắn đã muốn bắt nạt đến cùng, thật sự là không thể nhịn nổi nữa.

Nghe thấy lời này của Vương Viễn, Thương Khung Thần Cái giận dữ cực kỳ, dấu chấm than giữa những hàng chữ đều ẩn chứa sự tức giận.

Không muốn trêu trọc không có nghĩa là không thể trêu vào, cùng lắm thì mấy nghìn người của Hồng Hoa hội cùng tiến lên, chơi trò cá chết lưới rách với ngươi.

“Khinh người quá đáng? A...” Vương Viễn thản nhiên nói: “Ngươi tổng kết rất hay!”

Thương Khung Thần Cái: “...”

“Chỉ có điều...” Ngừng một chút, sau đó Vương Viễn mới nói tiếp: “Ta là vì muốn tốt cho ngươi, cũng là vì muốn tốt cho Đạo Khả Đạo!”

“Nói láo!” Đối với lời nói của Vương Viễn, Thương Khung Thần Cái có một trăm cử chỉ khinh bỉ hắn.

Tên trọc này muốn tốt cho người khác ấy hả? Có quỷ mới tin!

“Nói mấy thứ khác lại không được thực tế cho lắm, ta chỉ hỏi một câu, chơi chiến đội cần thứ gì?” Vương Viễn hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận