Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1180: Hủy Quỳ Hoa Bảo Điển

"Sư phụ, tại sao ngươi lại thả gã đi!"

Nhìn thấy Dư Thương Hải bỏ chạy, Lâm Bình Chi vội vàng nói.

“Mối thù giết cha mẹ, đương nhiên phải đích thân đi báo mới đủ thành ý!" Phong Thanh Dương giáo dục: “Đời này của Dư Thương Hải cũng chỉ có thế, ngươi còn trẻ, dưới trướng của ta không tới nửa năm là có thể đi ra báo thù cho cha mẹ."

“Còn nữa, đưa cái áo cà sa kia cho ta!” Phong Thanh Dương vươn tay về phía Lâm Bình Chi.

"Cái này..." Lâm Bình Chi liếc nhìn Vương Viễn, bây giờ Lâm Bình Chi không muốn tin ai ngoài Vương Viễn.

“Đưa cho ông ta đi!” Vương Viễn gật đầu với Lâm Bình Chi.

Nếu Phong Thanh Dương đã hứa sẽ nhận Lâm Bình Chi làm đệ tử và truyền thụ võ nghệ cho hắn ta, vậy thì còn cần Quỳ Hoa Bảo Điển này để làm gì? Thân là đệ tử duy nhất của Phong Thanh Dương, chẳng lẽ Lâm Bình Chi còn không được truyền thụ lại một thân bản lĩnh của sư phụ?

Hơn nữa, Quỳ Hoa Bảo Điển này cũng không phải là một môn võ công đứng đắn gì.

"Ừ..." Lâm Bình Chi lấy áo cà sa ra, đưa cho Phong Thanh Dương.

Ba người Nhạc Bất Quần, Tả Lãnh Thiền, Vương Nguyên Bá đứng ở phía đối diện nhìn thấy Phong Thanh Dương cầm áo cà sa trong tay, sắc mặt từng người đều lộ vẻ căng thẳng, hai tay nắm chặt.

"Ha ha ha!"

Phong Thanh Dương cười nói: "Muốn luyện môn võ công này, trước tiên phải tự cung...Thứ chó má gì chứ! Mấy người các ngươi võ công đứng đắn không học, lại cứ muốn đi luyện cái thứ đồ chơi này?"

Vừa nói, Phong Thanh Dương vừa ném áo cà sa lên trời, hai ngón tay khép lại, chân khí từ đầu ngón tay tụ lại hướng về phía áo cà sa.

"Xoẹt xoẹt!"

Áo cà sa chỉ trong nháy mắt đã hóa thành những mảnh vải rách màu đỏ chói mắt, lơ lửng giữa không trung rồi phiêu lãng rơi xuống vách núi như những cánh bướm.

Bản đầy đủ của Cái Thế Thần Công Quỳ Hoa Bảo Điển cứ thế tuyệt tích trên giang hồ.

"Cái này..."

Trái tim của đám người Nhạc Bất Quần như muốn vỡ nát.

Ngay cả Vương Viễn cũng có chút choáng váng, không ngờ Phong Thanh Dương lại có thể ra tay dứt khoát như vậy, trực tiếp xé nát một quyển Cái Thế Thần Công đầy đủ, ngươi không học thì người khác học, hoặc đem đi bán cũng được cơ mà.

"Sư phụ, chuyện này..."

Lâm Bình Chi cũng có chút đau lòng, dù gì áo cà sa này cũng là do Hồng Diệp Thiền Sư đưa tặng cho hắn ta.

"Không cần phải đau lòng!" Phong Thanh Dương nói: “Sư phụ sẽ dạy cho ngươi những Kiếm pháp còn tốt hơn! Quỳ Hoa Bảo Điển này không mang lại cho ngươi lợi ích gì, ngược lại còn là căn nguyên cho vận mệnh bi thảm của ngươi sau này."

Cũng không phải không có lý, võ học phải học trên người thì mới là của mình, nếu võ công bình thường còn ôm một quyển Cái Thế Thần Công trong tay, không bị để mắt mới là chuyện lạ.

Thảm án của nhà họ Lâm, thân thế của Lâm Bình Chi, tất cả đều vì chiếc áo cà sa này mà thành

Lúc này Phong Thanh Dương đã phá hủy áo cà sa, những người thèm muốn võ học gia truyền của Lâm Bình Chi cũng chẳng thể ý kiến, sau này cũng sẽ không tìm cách hãm hại đồ nhi của một Kiếm Tông có tên tuổi.

Phong Thanh Dương làm vậy chính là để chặt đứt căn nguyên tội ác cho Lâm Bình Chi.

Quả nhiên, khi nhìn thấy Quỳ Hoa Bảo Điển bị Phong Thanh Dương hủy hoại ngay trước mắt mọi người, đám người Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền đều tỏ vẻ tràn ngập tiếc nuối và bất đắc dĩ.

Nhạc Bất Quần nói: "Nếu sư thúc đã quyết tâm thu nhận Bình Nhi làm đồ đệ, Nhạc mỗ đương nhiên phải cảm thấy mừng thay cho hắn mới đúng! Bình Nhi, nhớ phải luyện tập thật tốt với sư thúc, làm rạng danh tên tuổi của phái Hoa Sơn, nghe chưa!"

Nói rồi, Nhạc Bất Quần phất ống tay áo, giận dữ rời đi.

"Ha ha! Không hổ là Phong lão tiền bối! Khí thế không hề suy giảm theo năm tháng, Tả mỗ cũng xin rời đi!" Tả Lãnh Thiền theo sát phía sau, rời khỏi Tư Quá Nhai.

"Cháu trai à, ta chính là người thân duy nhất của cháu, nhớ thường xuyên về nhà thăm người thân đấy..." Vương Nguyên Bá giả vờ giả vịt, khách sáo nói một câu rồi cũng xuống núi.

NPC đều rời đi, Quỳ Hoa Bảo Điển cũng bị phá hủy, người chơi tự động thất bại trong nhiệm vụ của mình... cứ thế di tản hết.

Một trò hề cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc này Vương Viễn cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Duy Hộ Chính Nghĩa, giang hồ lịch duyệt tăng lên...Danh vọng tăng lên...Độ hảo cảm của Phong Thanh Dương tăng lên, độ hảo cảm của Lâm Bình Chi tăng lên, quan hệ hiện tại là Sinh Tử Chi Giao.]

"Thần kỳ..."

Nhìn thấy Lâm Bình Chi đã trở thành NPC thứ hai có mối quan hệ Sinh Tử Chi Giao với mình ngoài Tiêu Phong, Vương Viễn không khỏi thở dài xúc động, xem ra mình chính là một người có tính cách bình dị gần gũi mà.

Từ anh hùng vĩ đại như Tiêu Phong đến kẻ nhỏ bé khốn khổ như Lâm Bình Chi, tất cả đều có thể trở thành bạn bè sinh tử với chính mình.

"Ai..."

Thấy một đám người lần lượt rời đi, Phong Thanh Dương thở dài nói: "Tuy rằng ta không thích Nhạc Bất Quần, nhưng y quả thực là một chưởng môn rất có năng lực, đáng tiếc lại nảy sinh suy nghĩ muốn đi đường vòng. Xét đến đời sau và những lứa đệ tử, chung quy phái Hoa Sơn chúng ta vẫn không bằng Thiếu Lâm Tự của các người."

Nói đến đây, Phong Thanh Dương quay đầu lại liếc nhìn Vương Viễn, ánh mắt có phần phức tạp.

“Phong lão tiền bối quá khen!” Vương Viễn nói: “Đệ tử giỏi ở Thiếu Lâm Tự đúng là nhiều như mây, nhưng tu vi võ công lại không thể so sánh với ngài."

"Ha ha!"

Phong Thanh Dương nói: "Thế thì chỉ có thể nói ngươi có mắt như mù! Đại sư chân chính vĩnh viễn luôn có khát vọng học đồ, cao thủ thực sự ở Thiếu Lâm, mấy ai sẽ chủ động để lộ bản lĩnh của mình?"

“Thật thế sao?” Vương Viễn sờ cằm, dường như đã có chút tin tưởng lời của Phong Thanh Dương.

Đúng là ở Thiếu Lâm Tự có nhiều cao thủ nhất, riêng đại cao thủ cấp 100 đã có hơn trăm người, cấp bậc chưởng môn chí ít phải có bốn cái tên.

Đệ nhất cao thủ Phương Chứng Đại Sư mang trên mình tuyệt học Dịch Cân Kinh, thực lực còn mạnh hơn lão hòa thượng Huyền Từ một chút, nhưng trong số những người này chưa thấy có ai sánh được với Phong Thanh Dương về mặt tu vi võ công.

Chẳng lẽ người lão muốn nói tới là Tiêu Phong?

Tiêu Phong là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, cũng có thể coi như xuất thân từ Thiếu Lâm, nhưng hắn ta đã bị Võ Lâm Trung Nguyên cô lập từ lâu, còn chạy tới Đại Liêu làm hoàng đế, tất nhiên không thể tính là thuộc Thiếu Lâm Tự.

Hay người đó chính là lão tử? Càng nghĩ, Vương Viễn càng cảm thấy cao thủ chân chính trong lời của Phong Thanh Dương rất có thể chính là mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận