Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1095: Sớm muộn gì cũng phải trả lại

"Đừng nói thế chứ lão đại!"

Huyền Từ còn chưa nói xong, Vương Viễn đã hoảng sợ ngắt lời: "Đừng nói là ngươi muốn ta đi tu sửa thành trì đấy nhé! Đừng có đùa! Ta sẽ không..."

"Đương nhiên là không!"

Huyền Từ nói: "Chúng ta đều là người tập võ, mặc dù sức mạnh lớn hơn người bình thường một chút, nhưng loại chuyện như tu sửa thành trì này, đương nhiên còn lâu mới theo kịp những người thợ xây, thợ hồ chuyên nghiệp."

“Đúng vậy, đúng là như vậy!” Vương Viễn nói: “Vậy thì ngài muốn ta làm cái gì?"

“A di đà phật!” Huyền Từ cười khẽ nói: “Thợ xây hay thợ hồ cũng đều phải ăn cơm, đương nhiên thuê họ thì phải trả tiền. Trương chân nhân của phái Võ Đang đã tự bỏ tiền túi thuê mười nghìn tên thợ xây về trùng kiến lại gia viên cho Trường An Lạc Dương, đương nhiên Thiếu Lâm Tự của chúng ta cũng không thể bị tụt lại phía sau được."

“Vậy ý của ngài là?” Vương Viễn đột nhiên thấy hoảng sợ.

Chết tiệt, không ổn, sắp bị làm thịt.

Nhìn bề ngoài cứ tưởng Võ Đang Thiếu Lâm là hai huynh đệ tốt, ngươi ở phía bắc ta ở phía nam, nhưng thật ra hai môn phái vẫn luôn âm thầm so cao thấp, bên nào cũng muốn trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ.

Trương lão đầu là kẻ quái đản thực sự, sống hơn một trăm năm, tiền tài vật chất đã sớm nhìn ngấy, nói quyên góp là quyên ngay lập tức.

Võ Đang quyên góp tiền, Thiếu Lâm đương nhiên không thể bị tụt lại phía sau.

Huyền Từ còn trẻ (so với Trương lão đầu), cho nên không thể hào sảng phóng khoáng được như thế.

Nhưng Huyền Từ vừa muốn ra oai lại vừa không muốn tiêu tiền, thế nên tám phần lão sẽ đem việc này ném cho Vương Viễn, đệ tử thân truyền duy nhất...

Đối với Huyền Từ mà nói, đệ tử cũng như con, chính là để lừa gạt.

Quả nhiên, vẻ mặt Huyền Từ tươi cười nói: "Đồ nhi cũng biết rồi đấy, vi sư thân là người xuất gia, loại vật ngoài thân như tiền tài này vốn dĩ không sở hữu nhiều. Cho nên trọng trách này phải giao cho ngươi rồi, ngươi có nguyện ý gánh vác giúp vi sư hay không?"

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn môn phái Trùng Kiến Gia Viên. Bạn có chấp nhận hay không...]

"Sư phụ à...Ngươi làm như vậy là không đúng."

Vương Viễn muốn khóc mà không thể khóc.

Nói Thiếu Lâm Tự nghèo, ai tin được cơ chứ!

Mỗi ngày đám lừa trọc này kiếm không biết bao nhiêu tiền nhang đèn, chưa kể đến việc xuống núi giúp người siêu độ cũng kiếm được không ít. Từ trên xuống dưới Thiểu Thất Sơn, thậm chí là toàn bộ ruộng đất xung quanh khu vực này đều là tài sản của Thiếu Lâm Tự. Quan to bà lớn của các châu các phủ, cứ ngày lễ ngày tết lại đều đặn tới Thiếu Lâm Tự cúng bái...

Hơn nữa còn được hoàng gia đặc biệt cho phép không cần phải nộp thuế.

Thiếu Lâm Tự nghèo? Trong số những người Vương Viễn biết, ngoại trừ đại gia như Phi Vân Đạp Tuyết ra, lão già Huyền Từ này chính là kẻ giàu xổi cần làm thịt nhất. Ngày thường lão khốn nạn này không cho hắn tiền lương thì thôi đi, lúc này còn muốn bóc lột hắn nữa, Vương Viễn nghe mà giận!

Huyền Từ đứng một bên thấm thía nói lời dạy bảo: "Cổ nhân từng nói, có làm thì mới có ăn! Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, cho dù có là sáng, trưa hay chiều tối..."

Những lời này của Huyền Từ chả khác gì nói thẳng ra là "Muốn ta chỉ điểm, sao ngươi có thể không tốn tiền, tiểu tử ngươi còn non lắm!"

"Được rồi! Ngươi nói đều đúng hết!"

Vương Viễn hoàn toàn bái phục rồi! Dù sao, đối với Vương Viễn mà nói, tiền có thể đổi lấy đồ vật mới chính là tiền... Keo kiệt không phải là tính cách của hắn.

Cho nên Vương Viễn thản nhiên bấm xác nhận.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ ẩn của môn phái - Trùng Kiến Gia Viên].

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thiên Động Địa

Nội dung nhiệm vụ: Cung cấp ngân lượng để Thiếu Lâm Tự chiêu mộ mười một ngàn người thợ.

Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm cống hiến môn phái.

Bối cảnh nhiệm vụ: Niên Thú hoành hành, hai tòa thành lớn Trường An và Lạc Dương đều bị tàn phá. Thân là người đứng đầu của phe chính đạo, bạn có trách nhiệm phải cứu vớt dân thường, xây dựng lại thành phố.

"Mẹ kiếp cái đồ nhà ngươi!"

Nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, Vương Viễn không nhịn được nhổ nước bọt.

Huyền Từ coi cứu vớt dân thường như sứ mệnh, để Thiếu Lâm Tự ra oai với mọi người, nhưng kết quả kẻ phải bỏ tiền ra là hắn, chuyện này thật con mẹ nó... đau, trong lòng quá là đau.

“Đại Xuân đồ nhi có còn gì bất mãn nữa không?” Huyền Từ cười tủm tỉm hỏi Vương Viễn.

“Không có, một chút cũng không có!" Vương Viễn lắc đầu, sau đó hỏi: “Thuê mười một nghìn người thợ cần tốn tốn bao nhiêu tiền?"

Phái Võ Đang mời tới mười ngàn người thợ, Thiếu Lâm Tự liền mới tới mười một nghìn... Huyền Tử này thật đúng là một lão cẩu.

"Tiền lương mỗi tháng của một người thợ là ba lượng bạc, thuê trong một năm là ba mươi sáu..." Huyền Từ thản nhiên nói: "Tính theo một năm đi, mười một nghìn người thợ sẽ là ba trăm chín mươi sáu ngàn lượng... Nếu đã là chuyện thuộc bổn phận của Thiếu Lâm Tự, vi sư cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, vậy hãy để ta tự mình bỏ ra sáu ngàn trước!"

"Ba trăm chín mươi ngàn lượng bạc? Tương đương với ba mươi chín ngàn lượng vàng!!" Vương Viễn sửng sốt, hồi lâu sau mới nói: "Sư phụ, đừng nói ngươi đã lén lút điều tra tài khoản của ta đấy nhé!"

Vương Viễn có chút hoài nghi, bản thân hắn chơi game lâu như vậy, cướp đoạt tiền tài khắp nơi mới tích cóp được không đến bốn mươi nghìn vàng gửi ngân hàng, vậy mà chỉ trong một lần đã bị Huyền Từ lấy ra hết, đây có còn là con người không?

Vương Viễn vô cùng nghi ngờ tài khoản của mình đã bị kiểm tra.

"A di đà phật!"

Huyền Từ thốt ra một tiếng phật hiệu, tất cả mọi thứ đều chìm vào im lặng.

“Nếu ta không có nhiều tiền như vậy thì sao?” Vương Viễn hỏi.

"Không sao cả! Vi sư chưa bao giờ ép buộc người khác!" Huyền Từ cười nhẹ: "Không phải ngươi vẫn còn một tòa trang viên đó sao? Đừng trách vi sư, vi sư cũng chẳng có cách nào!"

"Ta hiểu rồi!"

Trong chốc lát, Vương Viễn đã hiểu ra mọi chuyện.

Đúng như những gì Huyền Từ thường giáo dục Vương Viễn, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, dù có là sáng trưa hay chiều tối, bản thân hắn vô duyên vô cớ lừa được một trang viên lớn của Công Tôn Chỉ, thì với tính cách không bao giờ chịu thiệt của hệ thống, sao có thể ngồi yên cho Vương Viễn chiếm được lợi ích lớn như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận