Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 487: Đạo tặc kỳ quái

"Trùng hợp thế?"

Nghe thấy giọng nói này Vương Viễn đột nhiên mừng thầm, vội vàng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một người chơi mặc đồng phục màu đen của Lục Phiến Môn dẫn theo mấy đàn em NPC đứng ở cửa ra vào.

Người kia mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt chính trực, thần thái nghiêm túc và cẩn trọng, không ai khác chính là cao thủ Lục Phiến Môn – Điều Tử.

Làm việc cho triều đình uy phong như vậy đấy, chủ quán này đối với người chơi bình thường thì như đại gia, hở tí là lừa tiền, nhưng nhìn thấy người Lục Phiến Môn lại tỏ ra khép nép đến lạ.

"Mời vào mời vào!"

Chủ quán rượu hiển nhiên không dám ngăn cản quan gia, vội vàng mời nhóm Điều Tử vào trong quán.

"Điều Tử, bên này!"

Vương Viễn thấy thế vẫy tay, lên tiếng chào hỏi Điều Tử.

Muốn tìm người dĩ nhiên phải nhờ cậy dân chuyên rồi, trước khi đến Lục Phiến Môn, Điều Tử toàn giúp NPC trong Tân Thủ Thôn bắt mèo, tìm chó và tóm trẻ nhỏ các thứ, dựa vào điểm này đã chuyên nghiệp hơn Vương Viễn không biết bao nhiêu lần.

Hắn gặp Điều Tử ở đây chính là do định mệnh đã sắp đặt trước, không tận dụng lại có lỗi với sắp xếp của ông trời.

"Ây, Ngưu ca!"

Vương Viễn với cách ăn mặc đậm chất một hòa thượng hung thần ác sát cũng cực kỳ bắt mắt. Điều Tử vừa quay đầu lại đã thấy hắn, thế là dẫn thuộc hạ và đám đàn em đi đến.

"Đây là bạn gái ngươi à?" Điều Tử liếc mắt nhìn A Châu rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Viễn, tò mò hỏi.

"Tiểu nữ A Châu, bái kiến quan gia!"

Không đợi Vương Viễn nói gì, A Châu đã rất hiểu chuyện lên tiếng chào hỏi với Điều Tử.

"Hóa ra là NPC!" Điều Tử hiểu rõ.

Mặc dù về ngoại hình hay thần thái NPC cơ hồ đều giống người chơi, nhưng cách thức nói chuyện hiển nhiên không giống.

"Ừ!" Vương Viễn gật đầu nói: "Ngươi đang làm gì đấy? Ta nhớ ngươi nhậm chức ở Lạc Dương mà, sao lại đến Biện Kinh thế?"

Lục Phiến Môn không giống với những môn phái khác trong giang hồ, người chơi trong đây rất ít, phần lớn đều có phạm vi quản lý riêng, đảm bảo sự bình yên một phương… có công việc làm ăn ổn định mà nhân sĩ giang hồ bình thường không so sánh được.

Lần trước thấy Điều Tử, hắn vẫn còn là một viên quan nhỏ ở Lạc Dương.

"Đừng nói nữa!"

Điều Tử tự rót cho mình một chén rượu, buồn bực nói: "Biện Kinh bị trộm! Huynh đệ bên này không tra ra được đầu mối nên mới đặc biệt điều ta đến đây!"

"Ngươi mạnh như vậy à?" Vương Viễn ngạc nhiên, bốn từ “đặc biệt điều đến” này có trọng lượng không nhẹ đâu.

"Là thế này!" Điều Tử tự hào nói: "Lần trước ngự thiện phòng trong hoàng cung có trộm, ta chính là người phá án…"

Nói đến đây, Điều Tử nhỏ giọng bảo: "Nghe nói tên trộm Hồng Thất đó là bang chủ mới của Cái Bang."

"Trâu bò, thật trâu bò!"

Vương Viễn giơ ngón cái, khen ngợi từ tận đáy lòng, có thể bắt một tên trộm lớn như Hồng Thất Công vào ngục giam, thủ đoạn của Điều Tử cũng không hề tầm thường.

"À mà Biện Kinh bị trộm chỗ nào vậy, đến độ phải huy động nguồn nhân lực, còn đặc biệt điều cả ngươi đến nữa…" Vương Viễn tò mò hỏi.

Trộm cắp không phải giết người, so ra mà nói thì không được tính là án lớn gì, đặc biệt điều Điều Tử đến đây có hơi làm quá, như dùng dao mổ trâu giết gà vậy.

"Haizzz!" Điều Tử hơi ngượng ngùng đáp: "Nha môn phủ Khai Phong!"

"Phụt..."

Vương Viễn nghe vậy, phun thẳng rượu ra ngoài.

Được lắm, tên trộm này đúng là trâu bò, trộm hộ thương nhân và gia đình bình thường chỉ là kỹ thuật tầm thường thôi, nhưng gã lại đi lối riêng, trộm nha môn… Quả thực dứt khoát!

Vương Viễn không biết phải hình dung lòng can đảm của người này như thế nào.

Từ xưa đến nay chuột vốn sợ mèo, thế mà con chuột này lại đi trộm ổ mèo, đây đã không đơn giản là vấn đề ăn cắp nữa rồi, mà là xem thường công đường, công khai khiêu khích đó.

"Gã trộm cái gì?" Vương Viễn lại hỏi.

"Quan ngân!" Điều Tử đập bàn nói: "Không nhiều lắm, chỉ trộm mấy trăm lượng bạc, nhưng chuyện này có tính chất cực xấu. Gã trộm tận đến nha môn, quả thực không thể nhịn nổi!"

"Vậy các ngươi tìm ra đầu mối chưa?" Vương Viễn hỏi tiếp.

"Tìm cái rắm!"

Nói đến chuyện này, Điều Tử buồn bực vô cùng: "Khóa ngân khố của quan phủ bị cưỡng ép nạy mở, tên trộm kia hiển nhiên là tay mới. Ngân khố có trọng binh canh giữ, nhưng hết lần này đến lần khác khóa đều bị gãy mất mà chẳng ai hay biết, còn không mò ra dấu vết nào nữa chứ, thậm chí ngay cả dấu chân cũng không có, cứ như thể gã bay vào trộm đồ rồi biến mất ấy. Thật sự rất khó hiểu, ta khẳng định tên trộm này là một kẻ có võ công cực cao."

"Có lý lắm!"

Vương Viễn gật đầu liên tục.

Điều Tử không hổ là dân chuyên trong Lục Phiến Môn, từ một ổ khóa bị gãy có thể suy đoán ra nhiều thông tin như vậy.

"Quan ngân hẳn phải có số hiệu chứ?" A Châu ngồi bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy!"

Điều Tử nói: "Hễ là quan ngân đều có ký hiệu của quan phủ, gã trốn không thoát đâu! Hiện giờ bọn ta đang lục soát các cửa tiệm, chỉ cần gã dám dùng tiền, ta nhất định có thể mò ra gã!"

"Vậy chúc ngươi may mắn!"

Vương Viễn nhấc ấm rượu lên, rót cho Điều Tử một chén đầy.

Lúc đầu Vương Viễn định tìm Điều Tử hỗ trợ, nhưng bây giờ chuyện của hắn còn chưa làm xong, Vương Viễn cũng không tiện mở lời.

"Mà ngươi dắt theo một NPC đi dạo làm chi đấy?"

Vì thói quen nghề nghiệp, nên bình thường Điều Tử khá tò mò với những chuyện không hợp lẽ thường.

Một người chơi dẫn theo một NPC đến quán rượu chắc chắn không phải để thuê phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận