Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1179: Dọa chạy Dư Thương Hải

Lúc này, Phong Thanh Dương đi đến bên cạnh Vương Viễn nói: "Lão phu không thích người ngoài, các ngươi đều trở về đi!"

"?"

Nhìn thấy lão già không hiểu chuyện gì xuất hiện bên cạnh Vương Viễn, mọi người bên kia đều sửng sốt.

Người chơi vẫn còn chút tinh tường, biết rõ phần lớn NPC xuất hiện nơi rừng núi hoang vu, nhất là NPC dáng vẻ già cỗi như này hầu hết đều không dễ đánh, thấy Phong Thanh Dương đứng ra đuổi người, tất cả đều im lặng lùi về sau một bước, không ai muốn trở thành cánh chim đầu đàn vào lúc này.

NPC thì lại mặc kệ, chỉ thấy Dư Thương Hải đi lên trước đám người, cách lối đi vào mười mấy mét, chỉ vào Phong Thanh Dương quát lớn: "Đồ con rùa già nhà ngươi là cái thá gì! Ngươi nói chúng ta quay về thì chúng ta phải quay về hay sao..."

"Vèo!"

Chưa nói dứt lời, một tiếng phá không đã tới, tóc trên đầu Dư Thương Hải rơi lả tả, mũ trên đầu không hiểu sao văng ra thật xa, "bốp" một tiếng đập vào vách núi ngay phía sau lưng gã.

Mọi người nghiêng đầu nhìn theo hướng mũ của Dư Thương Hải bay đi, chỉ thấy trên đó cắm một cành thông khô héo, cánh thông cắm phân nửa vào trong vách núi, mũ treo lơ lửng ở phần đuôi, phất phơ theo từng làn gió thổi trông cực kỳ chói mắt.

"Này..."

Nhìn thấy cành thông trên vách núi, tất cả mọi người sững sờ ngay tại trận.

Vách núi Hoa Sơn vô cùng cứng rắn, dù dùng khoan sắt cũng phải có thêm thiết chùy để bổ thật mạnh mới có thể cắm vào được, nhưng lão già đối diện kia lại đứng ở khoảng cách hơn mười mét ném một cành thông khô héo cắm sâu vào vách núi, đủ để thấy tu vi của lão giả vô cùng thâm sâu, hoàn toàn không lường được.

Nhất là Dư Thương Hải, lúc này da đầu đã lạnh thấu xương...

Nhánh cây này ngay cả vách núi cứng như đá cũng có thể xuyên thủng, nếu thấp hơn một chút nữa, chẳng phải đã đâm thẳng vào đầu gã rồi sao.

“Các...các hạ là người phương nào?" Nhạc Bất Quần lùi lại một bước, ôm quyền tiến lên hướng về phía Phong Thanh Dương, cung kính nói: “Ngưu Đại Xuân kia vì một quyển ma công mà bắt đi đệ tử phái Hoa Sơn chúng ta, việc này là chuyện nội bộ của phái Hoa Sơn, hy vọng các hạ sẽ không can thiệp vào!"

“Hừ!” Phong Thanh Dương hừ lạnh: “Khí Tông các người là phái Hoa Sơn, vậy chẳng lẽ Kiếm Tông chúng ta không phải người môn phái Hoa Sơn hay sao?"

"!!!!"

Nhạc Bất Quần nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, dường như đã đoán được người trước mặt là ai, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ các hạ là tiền bối Kiếm Tông, không biết là vị sư thúc nào?"

Phong Thanh Dương nói: "Lão phu họ Phong!"

“Phong?!"

Lời vừa dứt, tất cả NPC đều sợ hãi, bụng dạ khó lường như Tả Lãnh Thiền cũng không khỏi để lộ ra vài phần kinh ngạc.

Phong Thanh Dương!

Trong chốn võ lâm, đặc biệt là Ngũ Nhạc Kiếm Phái, phàm là người có chút kiến thức đều không mấy xa lạ với cái tên Phong Thanh Dương.

Mấy chục năm trước dùng Kiếm pháp để danh chấn thiên hạ, về sau Hoa Sơn Kiếm Khí hai tông tự đánh giết lẫn nhau, nếu không phải Phong Thanh Dương bị Khí Tông mua chuộc một kỹ nữ lừa gạt về Giang Nam cưới vợ, lúc này người nắm quyền của phái Hoa Sơn là Khí Tông hay Kiếm Tông còn chưa chắc chắn.

Dù lão già này đã vài chục năm không xuất hiện ở chốn giang hồ, nhưng nơi đó vẫn lưu truyền những truyền thuyết về Kiếm Thánh như cũ.

Có điều, không phải nghe nói lão già ấy đã ôm hận tự sát rồi à? Sao giờ lại xuất hiện ở nơi này?

“Hóa ra là Phong sư thúc!” Nhạc Bất Quần sửng sốt một lúc, vội vàng cúi người nói: “Đệ tử Lâm Bình Chi của ta nhờ Phong sư thúc cứu giúp mới thoát khỏi ma trảo của phái Thiêu Lâm, đa tạ Phong sư thúc! Bình Nhi, còn không mau qua đây theo sư phụ trở về?"

Nhạc Bất Quần là một người nói chuyện rất khéo léo.

Trong lời nói tỏ ý vô cùng kính trọng, coi Phong Thanh Dương như ân nhân cứu mạng Lâm Bình Chi, nhưng ẩn ý trong đó là muốn nói với Phong Thanh Dương rằng "Sư thúc à, Lâm Bình Chi dù gì cũng là học trò của ta, ta đã cho ngài đủ mặt mũi rồi, xin hãy trả lại Lâm Bình Chi cho ta."

"Ha ha ha!"

Phong Thanh Dương cười nói: "Lâm Bình Chi sẽ không trở về cùng các ngươi! Sau này hắn ta sẽ ở lại Tư Quá Nhai cùng ta! Còn nữa, đừng gọi hắn ta là đồ nhi, về sau hãy gọi hắn ta là sư đệ!"

"Sư đệ...Chẳng lẽ..." Không chỉ Nhạc Bất Quần, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Nghe ý tứ này của Phong Thanh Dương, chắc hẳn lão đã nhận Lâm Bình Chi làm đồ đệ.

"Phong tiền bối! Trên đời này làm sao có đạo lý như vậy?" Tả Lãnh Thiền nói: "Làm sao có thể nhận đồ tôn làm đồ đệ của mình"

“Ta bằng lòng, ngươi quản được sao?” Phong Thanh Dương hùng hổ hỏi.

"Ha ha..."

Vương Viễn thấy dáng vẻ lão lưu manh này của Phong Thanh Dương, không nhịn được bật cười.

Lão già này tuổi thì cả bó mà khóc lóc om sòm, ăn vạ chơi xấu không trò gì không làm, chắc hẳn lúc trẻ cũng giống như Lệnh Hồ Xung, gây ra không ít chuyện rắc rối.

"Tên nhãi Lâm Bình Chi này đã giết chết con trai của Dư mỗ, chuyện này há có thể cho qua?" Dư Thương Hải lớn tiếng nói: “Cho dù là tiền bối thì thế nào, chẳng lẽ ngươi định cậy lớn bắt nạt nhỏ? Ỷ mạnh hiếp yếu?"

“Cái tên lùn nhà ngươi là đứa nào?" Thái độ của Phong Thanh Dương đối với Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần không tính là tệ, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện với Dư Thương Hải thì hoàn toàn là khinh miệt.

“Tùng Phong quán chủ Dư Thương Hải!” Dư Thương Hải bất mãn đáp

“Hóa ra đồ khốn nạn nhà ngươi chính là Dư Thương Hải!” Phong Thanh Dương cười nói: “Ngươi cậy lớn bắt nạt nhỏ, ức hiếp đồ nhi của ta, lấy mạnh hiếp yếu giết chết cả nhà đồ nhi của ta, rồi lại đứng đây nói với ta những lời vô nghĩa này?"

"Ngươi..."

Dư Thương Hải sững sờ.

Vương Viễn thầm nói: "Phong Thanh Dương ngược lại sống rất minh bạch, đúng vậy, trên đời này bắt nạt kẻ yếu tuy rằng không đúng, nhưng kẻ yếu muốn bắt nạt kẻ mạnh thì hoàn toàn không có lý lẽ gì để biện hộ rồi."

"Ngươi cái gì mà ngươi! Xéo ngay! Bằng không ta cũng sẽ làm giống như ngươi, giết chết cả nhà ngươi, diệt sạch tất cả!" Ánh mắt Phong Thanh Dương hung ác nhìn Dư Thương Hải, sát khí cách con đường ván gỗ hơn mười mét lan tràn về phía đối diện.

Dư Thương Hải biết mình không phải đối thủ của Phong Thanh Dương, vì vậy bị Phong Thanh Dương uy hiếp đến mức sợ hãi lùi vào trong đám đông và quay người bỏ chạy, chỉ sợ giây tiếp theo Phong Thanh Dương sẽ ném một cành cây và xuyên mình thành xiên nướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận