Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 415: Không sợ rừng Đào Hoa cháy?

"Ặc… Đa tạ đại thúc cứu giúp, có điều ngài là vị nào vậy?" Hiện tại Vương Viễn đã đoán được thân phận của lão ăn mày rồi, nhưng vẫn lên tiếng hỏi dò.

"Đó là Hồng Thất Công - bang chủ Cái Bang bọn ta! Ngưu Đại Xuân, ngươi tôn trọng người ta chút hộ ta với!"

Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Vương Viễn truyền tới.

"??"

Vương Viễn nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau là một người chơi Cái Bang. Người chơi kia không cao nhưng vô cùng cường tráng, trong tay còn cầm theo một cây gậy trúc, đằng sau lưng đeo một bầu rượu đỏ như lửa cháy.

"Ngươi là Băng Hỏa!!"

Nhìn thấy bầu rượu chói mắt kia, Vương Viễn bật thốt lên.

Tên đệ tử Cái Bang này chính là Băng Hỏa Độc Long mà lần trước đã giao thủ với Vương Viễn ở Thiếu Lâm tự.

"Phiền ngươi gọi đầy đủ tên của ta, Băng Hỏa Độc Long!" Mặt Băng Hỏa Độc Long đen xì, tại sao tên của mình từ miệng tên hòa thượng này lại nghe là lạ.

"Được thôi Độc Long!" Vương Viễn gật đầu.

"Mẹ nó, ngươi vẫn nên gọi ta là Băng Hỏa đi." Băng Hỏa Độc Long lau mồ hôi.

"Ngươi tới đây làm gì?" Vương Viễn kỳ quái hỏi.

"Cùng sư phụ ta làm nhiệm vụ." Băng Hỏa Độc Long chỉ chỉ Hồng Thất Công.

Trách không được tu vi của Băng Hỏa Độc Long rất cao, hóa ra tên này đúng là đồ đệ của một trong thiên hạ ngũ tuyệt - Hồng Thất Công.

Ngay sau đó, Băng Hỏa Độc Long lại hỏi ngược lại: "Còn ngươi? Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta cũng làm nhiệm vụ!"

Vương Viễn nhàn nhạt trả lời một câu.

"..."

Nghe lời Vương Viễn nói, trong lòng Băng Hỏa Độc Long run lên bần bật, trong lòng không khỏi lo lắng.

Vương Viễn trong chốn giang hồ vẫn nổi tiếng số một về sự phá hoại chứ không xây dựng, nhiệm vụ của ai cũng dám xen vào. Hắn cũng đến đảo Đào Hoa làm nhiệm vụ, không lẽ là nhiệm vụ đối lập?

"Một mình ngươi tới?" Băng Hỏa Độc Long nhìn xung quanh một chút rồi hỏi.

Đảo Đào Hoa này không giống những nơi khác, nhưng người chơi bình thường không có tuyệt thế cao thủ dẫn dắt, thì ngay cả cửa cũng không thể vào được. Vừa rồi Vương Viễn suýt chút nữa bị Âu Dương Phong một chưởng vỗ chết, xem chừng chắc là không dẫn theo tuyệt thế cao thủ.

"Đâu có." Vương Viễn chỉ chỉ hai cô gái cách đó không xa nói: "Đi cùng bạn!"

"Trâu bò!"

Thấy hai người Độc Cô Tiểu Linh và Tống Dương, Băng Hỏa Độc Long giơ ngón cái về phía Vương Viễn.

Tỉ lệ nam nữ trong trò chơi cực kỳ mất cân bằng, người chơi nữ cũng không nhiều. Hòa thượng này ra cửa còn mang theo hai cô, lại còn đến đảo Đào Hoa làm nhiệm vụ, một đường này thật là buông thả.

"Bản lĩnh của tiểu hòa thượng không tệ!"

Lúc này, Hồng Thất Công cũng cười tủm tỉm nói: "Kiều bang chủ của chúng ta có nói qua với chúng ta về ngươi."

"Kiều sư huynh sao? Bây giờ hắn ở đâu?" Nghe được lời Hồng Thất Công, Vương Viễn nhịn không được hỏi.

"Từ sau sự cố ở Hạnh Tử Lâm, tin tức về Kiều bang chủ đều biến mất. Nhưng cha mẹ Kiều bang chủ khỏe mạnh, ta đoán chắc hắn về nhà." Hồng Thất Công vô cùng triết lý nói: "Đàn ông mà, bị oan ức bên ngoài, chuyện đầu tiên chính là muốn về nhà, đáng tiếc ta là người không nhà."

"Thật sao?" Vương Viễn cười cười, thật không ngờ nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như Kiều Phong, cũng có thời điểm làm một cậu bé.

"Nếu như có Phong ca ở đây, đám lão già kia cũng không dám bắt nạt ta!" Nói đến đây, Vương Viễn khinh bỉ nhìn thoáng qua Âu Dương Phong.

"Hừ!"

Âu Dương Phong một bên nghe vậy hừ lạnh nói: "Hôm nay đang ở trên đảo Đào Hoa, nể mặt Thất huynh, tạm thời tha cho ngươi một lần, về sau đừng để ta gặp lại ngươi! Đệ tử, chúng ta đi!"

Nói xong, Âu Dương Phong vẫy vẫy tay với người chơi mặc đồ trắng đang lôi kéo làm quen với hai người Độc Cô Tiểu Linh, hai người trực tiếp đi vào trong rừng đào.

"Uỳnh uỳnh..."

Cùng lúc đó rừng đào đột nhiên mở ra một con đường, hai người Âu Dương Phong không chút trở ngại đi vào trong Đào Hoa Trận.

"Đệt!"

Thấy hai người Âu Dương Phong trực tiếp vào đảo Đào Hoa, Vương Viễn phun ra một câu, Hoàng Dược Sư này đúng là nhìn người dưới đáy bát, nói không chừa mặt mũi cho ai sao?

"Không được! Không được để Lão Độc Vật vượt lên trước!"

Thấy Âu Dương Phong dẫn theo đồ đệ tiến vào Đào Hoa Trận, Hồng Thất Công thuận tay tóm lấy Băng Hỏa Độc Long tung người một cái đuổi theo.

"Chờ chúng ta một chút!"

Vương Viễn thấy thế, vội vã lên gọi hai người Độc Cô Tiểu Linh, đi theo phía sau Hồng Thất Công chuẩn bị chui vào Đào Hoa Trận.

Thế nhưng ngay khi ba người vừa đi tới rìa Đào Hoa Trận, lại vang lên một tiếng uỳnh uỳnh, rừng đào đóng lại, con đường biến mất.

"Con mẹ nó!! Còn có thể như vậy!!?"

Thấy một cảnh như vậy, Vương Viễn giận tím mặt, Hoàng Dược Sư này thật sự hơi quá đáng.

Điều khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất không phải là không chiếm được gì, mà là sự phân biệt đối xử. Cùng là làm nhiệm vụ, người khác có thể vào trực tiếp, còn bản thân bị nhốt ngoài cửa như con ruồi mất đầu. Chuyện này ai mà chịu được?

Thái độ làm người của Vương Viễn từ trước đến nay đều là ngươi nhường ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Nếu Hoàng Dược Sư đã không coi hắn là người, đương nhiên Vương Viễn cũng không sợ đắc tội.

"Hoàng đảo chủ! Vãn bối thật lòng cầu kiến!" Nghĩ về điều này, Vương Viễn vận nội lực rống to: "Ngươi thờ ơ như vậy, trời khô vật hanh cũng không sợ rừng Đào Hoa cháy?"

"Bịch!"

Đám người Băng Hỏa Độc Long trong rừng nghe được tiếng rống của Vương Viễn, ngay lập tức lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất,

Mẹ nó, hòa thượng này điên rồi sao, kêu la cũng không nhìn địa điểm? Nơi này chính là đảo Đào Hoa, tên nhãi này còn muốn một đuốc đốt cháy rừng đào của Hoàng Dược Sư, thật con mẹ nó có bao nhiêu gan chó mới có thể nói ra những lời này.

Ngay cả hai đại tuyệt thế cao thủ như Âu Dương Phong và Hồng Thất Công cũng không nhịn được mà liếc mắt.

Với tư cách là bạn lâu năm của Hoàng Dược Sư, hai người này đều biết Hoàng Dược Sư cũng không phải là người có tính cách tốt. Người không thèm kiêng nể dám nói lên những lời này cả thế giới cũng không tìm được mấy người. Hòa thượng này lại có dũng khí đe dọa Hoàng Dược Sư phóng hỏa đốt rừng, chuyện can đảm như vậy quả thật là đủ lợi hại.

Nhất là Âu Dương Phong, càng âm trầm: "Hòa thượng này quả nhiên khó ưa, nhưng sự can đảm thật hiếm có. Nếu thu làm đệ tử, chắc chắn tiền đồ vô lượng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận