Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 590: Thủ dụ của Đông Phương Bất Bại

"Xung ca ngươi khiêm tốn quá!" Vương Viễn cười ha ha, nhét cuốn đồ phổ vào trong lòng.

Lệnh Hồ Xung là NPC, cái nhìn đối với môn phái đương nhiên khác với người chơi.

Đứng ở góc độ của NPC, chính là dùng bối cảnh của trò chơi để xem xét các môn phái. Phái Hoa Sơn vì nội đấu, ở trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái là xếp kế cuối, so sánh với Thiểu Lâm Võ Đang kém hơn không biết bao nhiêu.

Nhưng đứng ở góc độ của người chơi, phái Hoa Sơn mà nói mình là môn phái nhỏ, con mẹ nó còn ai dám nói mình là môn phái lớn nữa...

Cầm hết phần thưởng, Vương Viễn vô cùng hài lòng, sau đó chìa tay nói với bà bà: "Đưa ta khúc phổ, ta phải đi rồi!"

Ngõ Lục Trúc là nơi đầy thị phi, tính tình lão bà bà này càng vô cùng kì quặc. Ngộ nhỡ lão bà này tâm huyết dâng trào muốn giở trò, bảo hai người Lệnh Hồ Xung và Vương Viễn theo bà, vậy chẳng phải xong đời Ngưu sao? Trong trường hợp này chuồn sớm vẫn là tốt nhất.

"Ngươi biết đánh đàn sao?" Bà bà hỏi lại.

"Không biết." Vương Viễn lắc đầu, hắn cũng không phải Tống Dương, sao có thể tùy lúc học cái trò này.

"Vậy ngươi muốn khúc phổ để làm gì?" Bà bà nói: "Tặng cho ta đi!"

"Xin lỗi!" Vương Viễn nói: "Thiên hạ không có bữa trưa, bữa tối và bữa khuya miễn phí. Khúc phổ này là vật người khác đưa tặng, sao có thể đưa tặng người khác được?"

Nói đùa chứ, lúc NPC lừa Vương Viễn chưa bao giờ nương tay. Vương Viễn đương nhiên sẽ không tặng không đồ cho NPC.

"Ta lấy thứ này đổi!!" Bà bà bình tĩnh lấy từ trong ngực ra một lệnh bài đen thui đưa cho Vương Viễn.

[Thủ dụ của Đông Phương Bất Bại]: Đạo cụ đặc biệt, cầm lệnh bài này có thể tự do ra vào Tây Hồ Mai Trang.

Tây Hồ Mai Trang làm gì? Vương Viễn cũng không rõ lắm nhưng Đông Phương Bất Bại thì Vương Viễn vẫn hay nghe Bôi Mạc Đình nhắc tới. Có người nói người này là đại cao thủ số một thiên hạ, đã đạt đến cảnh giới hiểu được đất trời, lĩnh ngộ được cách vạn vật sinh sôi nảy nở, tuyệt đối là đại lão của đại lão, thủ dụ của người này đương nhiên không phải đồ rẻ.

Nhưng Vương Viễn lại là người không thấy lợi ích thì không ra tay, đối với những thứ không biết rõ tác dụng của nó, thì không thể xác định được giá trị. Dù sao với trình độ mặt dày không biết xấu hổ của NPC, lấy một đống đồ bỏ đi ra dọa người cũng không phải không làm được.

"Ha ha!"

Vương Viễn nhìn thoáng qua lệnh bài cười nói: "Người tặng phổ cho ta là người anh em đối với ta tình cảm thắm thiết tựa tay chân! Một lệnh bài này của ngươi cũng không đủ!"

"Cũng biết hòa thượng ngươi lòng tham không đáy!" Bà bà hừ lạnh một tiếng, nói với Lục Trúc Ông: "Đem thứ đồ kia đưa cho hắn."

"Dạ, cô cô."

Lục Trúc Ông gật đầu, lập tức lôi ra quyển 'Cầm Nghệ Tâm Đắc Của Lục Trúc Ông' đưa cho Vương Viễn.

"Cái đồ này là đồ bỏ! Ta đã nói rồi!" Vẻ mặt Vương Viễn khinh thường.

Bà bà cười cười nói: "Nếu ta đã đưa cho ngươi, chắc chắn có tác dụng của nó! Cho ngươi thêm một cơ hội, lấy hay không lấy?"

"Cái này..."

Vương Viễn nhíu mày một cái, suy nghĩ chốc lát cuối cùng nói: "Được rồi, ta lấy!"

Nếu bà bà đã nói như vậy, thứ đồ này chắc có chỗ tốt của nó.

"Ha ha ha!"

Thấy Vương Viễn nhận lấy kiếm phổ, bà bà cười ha ha một tiếng nói với Lục Trúc Ông: "Ta đã nói gì ấy nhỉ? Hòa thương này chắc chắn muốn lấy."

"Cô cô nói rất đúng!" Lục Trúc Ông khinh bỉ liếc mắt nhìn Vương Viễn, lôi ra một thỏi vàng đưa cho bà bà.

"Mẹ nó!"

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Vương Viễn biết mình bị lão bà bà này lừa rồi. Tâm trạng không tránh được phiền muộn, âm thầm chửi tục một câu, đồng thời cũng âm thầm buồn bực.

Bà bà này là cô cô của Lục Trúc Ông, ít nhất cũng phải gần trăm tuổi rồi. Tuổi tác cả một bó như thế sao lại vẫn còn tinh quái như vậy?

Thế đạo bây giờ thật sự quá khó khăn để lăn lộn. Bị Huyền Từ lừa thì cũng thôi đi, dù sao ông ta cũng đứng đầu một phái, tâm địa gian xảo, âm mưu một đống. Không ngờ tới một lão bà bà cũng có thủ đoạn như vậy.

"Đi đây, không đùa với mấy người nữa!"

Vương Viễn buồn bực phất tay với mấy người, nhét thủ dụ và tâm đắc vào lòng, cúi đầu chui ra khỏi rừng trúc.

Sau khi rời khỏi rừng trúc, Vương Viễn nhìn quanh bốn phía một cái, đăng xuất ngay tại chỗ.

...

Tháo thiết bị game xuống, duỗi người, Vương Viễn ngồi dậy.

Lúc nào chơi game cũng không biết giờ giấc, hiện giờ đã là chạng vạng tối.

Chỉ là thời tiết âm u, ngoài của sổ một mảnh đen kịt, càng giống buổi tối.

"Sao giờ ngươi mới thoát game... Ta sắp chết đói rồi..."

Tống Dương nằm dài trên ghế sa lon ngoài phòng khách, phờ phạc ủ rũ giống như sắp chết người tới nơi.

"Trong tủ lạnh có đồ ăn vặt!" Vương Viễn chỉ chỉ tủ lạnh.

Cô nương nhà người ta vì hắn mà từ bỏ công việc lương năm triệu một năm, Vương Viễn cũng không tiếc rẻ một chút đồ ăn này của mình.

"Đã sớm ăn hết rồi..." Tống Dương chẹp miệng bĩu môi nói: "Đói..."

"WTF!"

Vương Viễn nghe vậy trực tiếp sụp đổ.

"Đó là đồ ăn cho nửa tháng đó!"

Vương Viễn sụp đổ nói: "Chỉ một tuần ngươi đã ăn hết!"

Không biết có phải là di chứng do việc chơi game hay không, trước mắt Vương Viễn thế mà lại xuất hiện thuộc tính của Tống Dương.

Tính mạng: Tống Dương

Tuổi tác: 24

Sở thích: Ăn

Sở trường: Ăn lắm...

Điều quan trọng là con nhóc kia con mẹ nó ăn không béo, ngươi nghĩ xem có tức hay không.

"Ta đi xem xem còn gì khác để ăn không." Vương Viễn bất đắc dĩ, đi tới phòng bếp.

"Hề hề!"

Tống Dương ngượng ngùng cười nói: "Không cần nhìn đâu, không có..."

"Ta..."

Vương Viễn cạn lời nói: "Ngươi chắc chắn không phải bỏ nhà ra đi! Đừng nói là do ngươi ăn lắm nên bị cha ngươi đá ra ngoài đấy nhé?"

Lúc này bảng thuộc tính của Tống Dương lại xuất hiện thêm một thuộc tính trời sinh: "Ăn không sót thứ gì."

"Đói..."

Tống Dương đáng thương hét lên.

"Được rồi!"

Thấy bộ dáng này của Tống Dương, Vương Viễn thật sự không biết làm sao. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Vương Viễn không thể làm gì khác hơn nói: "Đi nào, đi ra ngoài ăn, thuận tiện mua chút đồ."

"Đi ra ngoài ăn sao có thể ngon như ngươi nấu?" Tống Dương liếc mắt, hàng này đến ăn còn kén chọn.

"Bớt nói nhảm!"

Vương Viễn nói: "Ngươi thật sự coi ta là đầu bếp của ngươi à! Mau đứng dậy!"

Nói xong, Vương Viễn giống như xách búp bê, thô bạo nâng Tống Dương ra khỏi ghế sô pha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận