Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 530: Ma Kiếm cảm thấy mình không bằng người

Nội lực của Điều Tử vốn kém hơn Đạo Khả Đạo, giờ chẳng còn vũ khí, chỉ bằng quyền cước tất nhiên không ngăn cản được.

Vũ khí bị đánh bay, Điều Tử cong năm ngón tay lại, ý đồ tóm lấy Đạo Khả Đạo, nhưng đối thủ đã vung kiếm xuống đẩy lùi công kích của hắn, sau đó trọng kiếm tiếp tục quét đến.

Điều Tử nhấc tay tùy ý đón đỡ, nhưng hắn tay không tấc sắt, làm sao có thể là đối thủ của Đạo Khả Đạo được, hắn bị một kiếm quét ngang đầu, dính hiệu ứng choáng. Sau đó mấy kiếm liên tiếp giáng xuống, Điều Tử bị nện chết tại chỗ.

Đạo Khả Đạo liên tục đánh thắng ba trận, tiếng hô ngạc nhiên dậy lên, khán giả nhịn không được tung hô tên y.

"Đạo Khả Đạo! Đạo Khả Đạo!"

Tiếng gào đinh tai nhức óc.

Đánh luân phiên một lèo ba ván, nếu hai đội có thực lực ngang nhau thì rất hiếm khi xuất hiện tình huống này, huống chi ở trận đầu tiên, Bách Hoa Liễu Loạn quả thực đã bị Một Đám Ô Hợp đè xuống quất túi bụi.

Đạo Khả Đạo đánh thắng liên tiếp ba ván không chỉ đại biểu cho thực lực cá nhân của y, mà còn công khai tuyên bố rằng Bách Hoa Liễu Loạn đã bắt đầu lội ngược dòng, quyết giết ngược lại đến tận cùng.

Màn này còn phấn khích hơn cả trận Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ giết liên tiếp năm người lúc trước, dù sao một bên là hành hạ người mới, một bên là lội ngược dòng…

Nhất thời, bầu không khí khắp toàn trường đều vì Đạo Khả Đạo giết ba người liên tiếp mà dậy sóng.

Chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn mới đầu đã mất hoàn toàn sĩ khí lúc này lại hừng hực ý chí chiến đấu, vừa ngạc nhiên vừa nhốn nháo trợ uy cho tuyển thủ nhà mình: "Lão Đạo trâu bò! Tiếp tục đi! Giết phát hết năm luôn!"



"Ta thực sự rất xin lỗi!"

Điều Tử bị giết đã rời khỏi sân, lúc này đang lộ vẻ áy náy, vốn cho rằng mình có thể thắng ván này, trăm lần nghìn lần không ngờ đến, vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố.

Điều Tử là người thông minh, dĩ nhiên biết ba liên sát của Đạo Khả Đạo có ý nghĩa gì, trước đó vất vả lắm mới đánh đối thủ tụt hết sĩ khí, giờ lại cho người ta cơ hội ngóc đầu dậy.

"Không sao!" Vương Viễn khoát tay bảo: "Mấy chuyện xui xẻo kiểu này ngươi khống chế thế nào được!"

Còn không phải vậy à? Ai biết vũ khí của mình lại bị người ta đánh gãy vào thời khắc mấu chốt chứ… Chỉ có thể nói ván tranh tài này Điều Tử không may, cũng chẳng thể trách hắn.

Đạo Khả Đạo thắng liên tiếp ba ván rốt cuộc cũng ý thức được đối thủ của mình không phải ai cũng là cao thủ.

Hai ván trước, hai cô gái lên sân chỉ để cho đủ quân số, ván thứ ba có tên sai nha kia mặc dù rất mạnh, nhưng cũng chưa đến độ có thể áp chế hoàn toàn đồng đội bên mình.

Sở dĩ trận đầu tiên thua thảm như vậy là bởi vì sĩ khí, chỉ cần vực dậy lại nó, cũng chưa chắc đã không có hy vọng thắng.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Đạo Khả Đạo thoải mái hơn hẳn, cũng càng thêm tự tin.

Chẳng mấy chốc ván thứ tư đã bắt đầu, bên đối diện có ánh sáng lóe lên, một người chơi mặc áo đỏ xuất hiện phía trước Đạo Khả Đạo, chính là Bôi Mạc Đình.

"Hở? Lại người chơi nữ nữa hả?"

Đạo Khả Đạo nhìn khuôn mặt của đối thủ thứ tư, không khỏi cảm thấy vui mừng, người đối diện mặc cả cây đỏ như máu, mặt trắng không râu, hiển nhiên lại thêm một cô gái nữa.

"Ngươi nhìn cái gì? Nhìn nữa ta đâm chết ngươi luôn!"

Ngay khi Đạo Khả Đạo đang nhìn chằm chằm Bôi Mạc Đình, giọng nói thoát ra từ cổ họng người này lại khiến y bị dọa hết hồn.

Á đù mẹ ơi, tiếng cô gái này sao nghe như đàn ông thế hả?

Khán giả nghe xong cũng cảm thấy mới lạ không thôi, rồi nhao nhao sáng tỏ: Té ra cô gái kia chính là đàn ông.

Bôi Mạc Đình tuy mặc quần áo giống nữ nhân, mang khuôn mặt công tử bột, nhưng dáng dấp vẫn là nam nhân không lệch đi đâu cả, mới liếc nhìn qua thì chẳng biết là nam hay nữ nữa. Trước đó khi nhìn thấy Bôi Mạc Đình trên sàn thi đấu, tất cả mọi người cũng thắc mắc vậy, thậm chí còn có người đặt cược xem giới tính của y là gì, lúc này nghe tiếng nói, giới tính của y rốt cuộc cũng được “công bố”.

"Thú vị đấy!"

Biết được đây là đại lão mặc nữ trang xong, lập tức có không ít người lộ nụ cười chẳng hiểu ra làm sao.

"Ha ha!"

Độc Cô Cầu Bại ở bên cạnh nghe tiếng cũng liếc nhìn Bôi Mạc Đình.

Bôi Mạc Đình lập tức giật nảy mình, cứ như thể cả người đã bị nhìn thấu.

Chỉ nghe Độc Cô Cầu Bại cảm thán: "Không ngờ có người vì tu kiếm đạo mà trả một cái giá lớn như vậy, danh xưng Kiếm Ma của lão phu có người để thay…"

"Mẹ kiếp!"

Bôi Mạc Đình sụp đổ!

"Bắt đầu đi! Để ta xem thực lực của ngươi thế nào!" Độc Cô Cầu Bại nhìn Bôi Mạc Đình với ánh mắt yêu thích vô cùng, sau đó tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu.

Độc Cô Cầu Bại còn chưa dứt lời, Bôi Mạc Đình đã cầm trường kiếm xông thẳng về phía Đạo Khả Đạo.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có ánh đỏ lóe lên, Bôi Mạc Đình đã như một cụm mây hồng lao đến trước mặt đối thủ trong chớp mắt.

Tịch Tà Kiếm Pháp chú trọng chỉ một chữ “nhanh”.

Lấy tốc độ nhanh nhất lựa chọn một góc độ xảo quyệt nhất để tấn công vào điểm yếu nhất của đối thủ.

Trong lúc mọi người đang hốt hoảng, trường kiếm trong tay Bôi Mạc Đình đã đâm về trước, nhanh như chớp lao đến yết hầu Đạo Khả Đạo.

Đạo Khả Đạo thấy kiếm pháp của Bôi Mạc Đình nhanh vậy thì tròng mắt hơi rụt lại, theo bản năng làm động tác quay người, né tránh chỗ yếu hại.

Chớp mắt khi Đạo Khả Đạo xoay người, thân hình Bôi Mạc Đình nhoáng lên, di chuyển sang bên cạnh đối thủ, đâm nghiêng trường kiếm vào tim y.

Đạo Khả Đạo thầm hoảng sợ, đổi vũ khí thành trọng kiếm rồi quét ngang trước mặt, che lấy vị trí trái tim.

Nhưng đúng lúc này, Bôi Mạc Đình di chuyển ngang sang phía bên phải, đâm trường kiếm vào dưới hông đối thủ.

Đạo Khả Đạo phải nhảy lùi về sau liên tục, khó khăn lắm mới tránh thoát được ba đường kiếm, kéo dãn khoảng cách với Bôi Mạc Đình.

"Ây ui! Đúng là không tệ đâu nha!"

Bôi Mạc Đình thấy Đạo Khả Đạo tránh được ba kiếm của mình thì trên mặt lộ vẻ bất ngờ.

Ba kiếm của mới nãy của y thực ra chỉ là một chiêu, có tên là Như Ảnh Tùy Hình, là một chiêu cực kỳ ác liệt trong Tịch Tà Kiếm Pháp, lấy tốc độ gần ngang với dịch chuyển tức thời để đánh ra ba kiếm liên tục, như bóng với hình khó lòng phòng bị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận