Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 385: Chỉ là một gia tộc

"Nếu ta không giao thì sao?"

Long Đằng Tứ Hải chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó cố nén tức giận hỏi.

"Nếu các ngươi không giao gã ra thì đừng trách Một Đám Ô Hợp chúng ta không khách sáo, ta tin ngươi sẽ phải hối hận vì lựa chọn này." Độc Cô Tiểu Linh trả lời, rất đơn giản rõ ràng, đường này do ngươi chọn, đến lúc đó đừng hối hận.

"Má! Mày!"

Long Đằng Tứ Hải trừng mắt nhìn tin nhắn Độc Cô Tiểu Linh gửi đến trong khung trò chuyện, lửa giận trong lòng xông lên tận não.

Bang Thánh Long mặc dù không phải bang phái có uy tín lâu năm trong trò chơi này nhưng từ khi mở máy đến nay đã độc chiếm vùng Yến Kinh, xưa nay đều là bang bọn họ đe dọa người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta đe dọa, Long Đằng Tứ Hải nhất thời nổi giận!

Dĩ nhiên, tính tình y có hơi nóng nảy chút, nhưng không phải loại người ấm đầu làm chuyện ngu xuẩn, sau khi cơn tức qua đi, y vẫn vô cùng cẩn thận hỏi đám thành viên trong bang: "Một Đám Ô Hợp là bang phái nào?" Đám này dám đe dọa bang Thanh Long danh tiếng như vậy chứng tỏ không phải quá yếu.

"Ta đã dựa theo lời ngươi nói…"



Ở một bên khác, trong quán rượu thành Yến Kinh, Độc Cô Tiểu Linh đóng cửa sổ trò chuyện lại, hỏi Vương Viễn: "Ngươi cảm thấy hiện tại Long Đằng Tứ Hải sẽ làm gì?"

"Y ấy hả?" Vương Viễn cười nói: "Y cũng không phải thằng ngốc, chắc chắn trước tiên sẽ điều tra xem Một Đám Ô Hợp là bang phái gì."

"Vậy… Vậy chẳng phải chúng ta sẽ lộ tẩy sao?" Độc Cô Tiểu Linh kinh hoảng nói.

Lúc mới tỏ ra ngầu ngầu, Độc Cô Tiểu Linh quả thực cảm thấy rất thoải mái, nhưng có thực lực làm màu thì gọi là trâu bò, không có thực lực mà làm vậy thì chính là kẻ ngu, làm màu bị người ta vả mặt còn đáng xấu hổ hơn nữa.

"Khì khì! Đây chính là hiệu quả mà ta mong muốn!"

Vương Viễn híp mắt cười nói: "Mọi người chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu làm việc thôi!"

Nói rồi, Vương Viễn móc một thỏi vàng ra ném cho chủ quán rượu.

"???"

Độc Cô Tiểu Linh mờ mịt chẳng hiểu gì.



"Ta điều tra ra rồi!"

Trong bang Thánh Long, Hổ Khiếu Sơn Hà nói: "Không có bang phái Một Đám Ô Hợp, chỉ có gia tộc Một Đám Ô Hợp thôi, tộc trưởng là Độc Cô Tiểu Linh."

"Gia tộc?" Long Đằng Tứ Hải nghe vậy giật nảy mình, hơi buồn bực nói: "Dám đe dọa ta, gia tộc này có bao nhiêu người?"

Gia tộc là tên gọi một tổ chức nhỏ nằm giữa bang phái và những người hoạt động tự do, trong tình huống bình thường nhân số chưa đủ một tổ bang phái nên mới tập hợp lại thành lập gia tộc. Chỉ là một gia tộc mà dám đe dọa bang Thánh Long, nó phải lớn bao nhiêu đây?

"Ặc… Số người không nhiều lắm!" Hổ Khiếu Sơn Hà nói: "Chỉ có bảy người."

"??? Má, ngươi đang đùa ta đấy à???"

Long Đằng Tứ Hải lại bùng nổ.

Mẹ nó, nếu một bang phái lớn hơn Bang Thánh Long nói lời này cũng thôi đi, mà cho dù có là một bang phái có mấy trăm người nói lời này, Long Đằng Tứ Hải cũng có thể sẽ hơi coi trọng một chút.

Nhưng một bang phái nhỏ có bảy người đe dọa mình, đây không phải là nói liều hay sao.

Long Đằng Tứ Hải rốt cuộc cũng đã nhìn ra rồi, Độc Cô Tiểu Linh này đang cố tình ghét bỏ mình.

“Lão đại, có cần dẫn người đi tiêu diệt bọn họ hay không?” Hổ Khiếu Sơn Hà hỏi.

“Bỏ đi, ta mẹ nó cũng không thể mất mặt được!” Long Đằng Tứ Hải khoát tay, ý bảo Hổ Khiếu Sơn Hà vẫn nên khiêm tốn một chút.

Cách trực tiếp nhất để đánh giá một người chính là xem đối thủ của hắn, Long Đằng Tứ Hải cũng chọn đối thủ.

Y thường tự cho mình là lão đại của đệ nhất bang phái ở Yến Kinh, hiển nhiên đối thủ phải là bang phái cùng cấp bậc. Nếu thật sự đi đánh một gia tộc nhỏ bảy người một cách giống trống khua chiêng, vậy không nói đến thua thế nào, cho dù là thắng cũng không vẻ vang gì. Ra tay chính là thua, còn không bằng không để ý đến bọn họ. Dù sao thì loại tiểu đoàn thể này cũng không làm nên sóng gió gì trước mặt bang phái lớn.

Long Đằng Tứ Hải cũng không coi đám người Vương Viễn là vấn đề to tát gì, mà lúc này nhóm người Vương Viễn đã ra khỏi thành Yến Kinh để tới chiến trường Yên Giao.

Chiến trường Yên Giao là khu luyện cấp cấp bốn mươi bên ngoài thành Yến Kinh, thứ được đổi mới là quái hình người, lính đào ngũ Kim quốc.

Trong trò chơi chỉ có quái hình người mới có thể rớt ra ngân lượng, quái binh lính trái ngược với nhân sĩ giang hồ, mỗi một binh lính đều không có khả năng nổi bật, cho nên chiến trường Yên Giao cũng là khu luyện cấp yêu thích nhất của người chơi.

Năm người Vương Viễn không đánh quái cũng không nhặt tiền, một đường xuyên qua đám người tới tận cùng chiến trường Yên Giao.

Chỉ thấy một khu vực ở tận cùng bên trong chiến trường Yên Giao được cắm cờ xung quanh, phía trên lá cờ đó vẽ một con rồng. Trong khu vực được lá cờ bao quanh, chỉ có vài đội ít ỏi đang quét quái, vừa nói vừa cười ở nơi đó. Những người chơi khác tự giác không bước vào trong vòng tròn nửa bước, cho dù là quái vật gần cạn máu của mình chạy vào trong vòng tròn, thì mọi người vẫn sẽ xoay người trở về, tiếp tục tìm mục tiêu khác.

Vương Viễn nhìn thoáng qua vòng tròn bằng lá cờ, không hề có ý định dừng lại mà dẫn theo mấy người Bôi Mạc Đình trực tiếp đi tới.

“???”

Những người chơi xung quanh đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn đám người hình thù quái dị này, vậy mà lại bước vào trong khu vực có cờ bao quanh một cách khoa trương như vậy.

Cắm cờ thành hình tròn cũng chính là thói xấu từ xưa đến nay trong giới trò chơi trực tuyến, tính cách của bang phái lớn thường giống như chó đi tiểu, chia địa bàn cho mình ở khu luyện cấp. Sau đó đuổi người không ở trong bang phái đi xa, khu vực này chỉ cung cấp cho người chơi trong bang sử dụng.

Dần dà, người chơi bình thường cũng tự hình thành một quy tắc ngầm, gặp được bang phái có hình tròn đều sẽ tránh xa.

Dù sao thì khu luyện cấp lớn như vậy, cũng không cần thiết phải lấy trứng chọi đá, đắc tội với bang phái lớn vì luyện cấp, vậy cũng có chút mất nhiều hơn được.

“Trời đụ, những người này có lai lịch gì vậy? Lẽ nào cũng là người của bang Thánh Long sao?”

“Không phải đâu, những người đó không có huy hiệu bang phái của bang Thánh Long, lẽ nào là người bên ngoài?”

Nhìn thấy năm người Vương Viễn đi thẳng vào trong vòng tròn, người chơi xung quanh bắt đầu bàn luận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận