Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 559: Bữa ăn

Vô Kỵ ở đây dĩ nhiên là chỉ Tống Dương.

"???"

Phi Vân Đạp Tuyết vừa dứt lời, bầy đàn đang bàn tán rôm rả lập tức yên tĩnh lại.

Bọn họ là đồng đội của Tống Dương, dĩ nhiên biết thân thủ và bản lĩnh của cô. Cô nàng này có thân thủ mạnh hết chỗ chê, dù là loại hình cao thủ như Đạo Khả Đạo cũng không dám nói mình đánh thắng được Tống Dương, nhân vật cao cấp bực này lại không có ai đến hỏi thăm đúng là khiến người ta bất ngờ.

Chỉ có Vương Viễn mừng ra mặt, má nó chứ, xem ra không phải một mình mình bị chôn vùi.

"Sao vậy được? Vì sao không ai tìm Tống Dương?" Độc Cô Tiểu Linh kỳ quái hỏi.

"Không có gì là không thể cả!"

Điều Tử phân tích: "Tống Dương là cao thủ của cao thủ đúng không, chiến đội có trình độ bình thường ai dám mời? Xem chừng chỉ có chiến đội chuyên nghiệp mới tìm đến thôi!"

"Nói có lý lắm!"

Đám người nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.

Còn không phải sao, chuyện này giống như mua thức ăn vậy, liệu sức mà làm chính là bản chất.

Không phải ai cũng giàu nứt đố đổ vách như Phi Vân Đạp Tuyết và cũng không phải ai cứ thấy tiền là sáng mắt ra.

Vốn liếng và thực lực của chiến đội đều là điều kiện phần cứng để nhận người.

Một vài người chơi coi trọng đồng tiền, lấy kiếm tiền làm mục đích duy nhất, với trình độ của Tống Dương, người chơi bình dân tất nhiên là nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Với một vài người chú trọng danh lợi, điều then chốt nhất là có thể thắng được tranh tài hay không, với thực lực của Tống Dương, chiến đội có tiền mà không có thực lực cũng phải cân nhắc thấu đáo.

Có dăm đồng cắc lại muốn đi bán thịt heo, nếu bị người ta từ chối thì đúng là đủ mất mặt.

Chiến đội ở trong trò chơi phần lớn đều thuộc trình độ bình dân, tất nhiên là không dám có ý đồ gì với cao thủ như Tống Dương.

Chiến đội vừa có vốn liếng lại có thực lực cũng là chiến đội cấp chuyên nghiệp.

Những chiến đội này đều là kẻ gian xảo, há có thể chạy đến tìm người…

Vương Viễn nghe lời giải thích của Điều Tử xong đã cảm thấy bình thường trở lại… Xem ra do mình quá mạnh nên mới không ai dám tìm.

"Ngươi có rảnh không?"

Vương Viễn đang tự an ủi bản thân thì Tống Dương đột nhiên gửi tin đến.

"Sao thế?"

"Có người muốn mời ta ăn cơm…" Tống Dương nói: "Ngươi đi cùng giúp ta chút."

"Mời ngươi ăn cơm? Trong trò chơi à?" Vương Viễn cảnh giác hỏi: "Nam hay nữ thế?"

"Ừ, trong trò chơi, nam!" Tống Dương đáp: "Cho nên ta mới cần ngươi theo giúp đó!"

"Trong trò chơi ngươi còn sợ đếch gì!" Vương Viễn bĩu môi bảo: "Đi một mình là được rồi!"

"Cô nam quả nữ, vậy ngại lắm…" Câu trả lời của Tống Dương khiến Vương Viễn đứng hình mất mấy giây.

Cô nam quả nữ ngại lắm? Ôi mẹ ơi, cô nàng này ăn nhờ ở đậu nhà mình suốt mà có thèm ngại chút nào đâu.

"Ngươi có tới hay không hả?"

Tống Dương thấy thái độ này của Vương Viễn thì nổi giận đùng đùng.

"Ở đâu?"

Ở trong hiện thực cả hai cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, hắn không muốn đắc tội với Tống Dương, dù sao giờ cũng chẳng có việc gì, theo cô nàng đi ăn một bữa cũng không thành vấn đề.

"Toàn Chân Các!"

Tống Dương trả lời.

"Ủ ôi!" Vương Viễn đột nhiên giật mình.

Được đấy, tên kia thế mà cũng biết bỏ vốn.

"Chờ tí, ta tới liền!"

Vương Viễn trả lời tin nhắn rồi đi thẳng đến Toàn Chân Các.

Đi tới Toàn Chân các, Vương Viễn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Toàn Chân các là cửa hàng tư nhân do người chơi mở, không giống cửa hàng của hệ thống, trước cửa còn có thủ vệ, chẳng qua lúc này trước cửa Toàn Chân các lại có mấy người đang đứng.

Nhìn quần áo và cách ăn mặc thì chính là người chơi.

Trang bị trên người mấy người chơi này tỏa ra ánh sáng màu xanh lam mơ mờ ảo ảo, hiển nhiên đều là trang bị tinh lượng màu xanh lam, phía trước ngực đeo một chiếc huy chương màu vàng, bên trên vẽ một ngọn núi với làn sương khói lượn lờ.

Điều này khiến cho Vương Viễn khá là kinh ngạc.

Phải biết rằng tỷ lệ rơi đồ trong “Đại Võ Tiên” không cao. Ở giai đoạn hiện tại, trang bị phổ biến của người chơi đều là cấp bậc lợi khí, trên người mặc vài món trang bị tinh lượng thì đã được gọi là cao thủ rồi. Mà mặc nguyên cả bộ trang bị tinh lượng thì có thể nói bọn họ là những người chơi top đầu.

Không nói đâu xa, ví dụ như Vương Viễn, thực lực của Vương Viễn cũng coi là mạnh đúng không, vậy mà bây giờ hắn còn chưa gom đủ một bộ trang bị tinh lượng.

Hiện tại mấy người chơi trước mặt này mặc nguyên một bộ trang bị tinh lượng màu xanh lam, hiển nhiên thực lực của bọn họ cũng không yếu, nhưng chỉ có thể đứng ở đây làm người trông cửa, bởi vậy có thể thấy được khách nhân bên trong Toàn Chân các này ắt hẳn không phải mấy người tầm thường.

Vương Viễn là người cẩn thận.

Thấy tình cảnh này, hắn không nhịn được mà lẩm bà lẩm bẩm: “Rốt cuộc Tống Dương ăn cơm với người nào vậy, cũng quá phô trương.”

Nghĩ ngợi một lúc, Vương Viễn trực tiếp đi vào bên trong cửa hàng.

Vừa vào cửa, Vương Viễn đã nhìn thấy Tống Dương.

Cô nàng này ngồi ở vị trí bắt mắt nhất ngay lối vào cửa chính, ngồi ở phía đối diện là một người chơi phái Võ Đang.

Người chơi kia mặc một bộ đạo bào màu xanh, khí thế bình thường không có gì nổi trội, khuôn mặt cũng khá trắng.

Thật ra sau khi lên cấp ba mươi, người chơi có thể không cần duy trì hình tượng môn phái, có điều đa số người chơi vẫn theo thói quen mặc đồ thời trang môn phái. Dù sao đối với rất nhiều người chơi mà nói, trang phục đạo bào tăng bào gì gì đó có vẻ sẽ có hơi thở của giang hồ hơn là mấy bộ thời trang hoa hòe hoa sói.

Mấy tên đàn em gác cửa bên ngoài còn mặc nguyên một bộ trang bị tinh lượng, người chơi Võ Đang này lại mặc một bộ đạo bào mộc mạc, so sánh với nhau đúng là người nọ đã vô cùng khiêm tốn.

Hay là tên này muốn để lại ấn tượng tốt với Tống Dương? Chẳng qua trong đầu bạn học Tống Dương lại không có một chút khái niệm nào về trang bị... Chỉ có đẹp với không đẹp mà thôi.

Nhìn thấy người chơi kia cũng khá đẹp trai, trong lòng Vương Viễn không khỏi có chút khó chịu, tùy tiện bước tới gọi Tống Dương một tiếng: “Này...”

“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi!”

Tống Dương và người chơi kia ngồi chung một chỗ hình như cũng cực kỳ xấu hổ, lúc này thấy Vương Viễn đi tới, cô nàng giống như trút được gánh nặng, vội vàng xê dịch sang một bên, ra hiệu Vương Viễn ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận