Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 941: Sổ sách

“Ta...”

Cưu Ma Trí có hơi cạn lời, nhìn Bôi Mạc Đình rồi khó hiểu bảo: “Tại sao chỉ có mỗi mình ta ở lại, còn y thì sao?”

“Vị cô nương này đương nhiên có thể vào rồi!” Câu trả lời của thủ vệ thật sâu hiểm khó dò.

“Đại sư, nếu đã như vậy, mời ngài ở bên ngoài đợi một lát, chúng ta đi chút rồi trở lại!” Vương Viễn cười với Cưu Ma Trí một cách đầy tiếc nuối, sau đó tiến vào Mạn Đà sơn trang cùng với thủ vệ.

Cưu Ma Trí sẽ giúp mình, đó là suy nghĩ một phía của đám người Độc Cô Tiểu Linh, nhưng theo như kinh nghiệm qua lại với NPC cao cấp của Vương Viễn, nếu Cưu Ma Trí là NPC chính phái, chắc chắn sẽ không tùy tiện ra tay, còn nếu là NPC tà phái, nói không chừng sẽ còn ra tay tấn công người chơi.

Cho nên đối với việc Cưu Ma Trí không thể tiến vào sơn trang, Vương Viễn cũng có chút tiếc nuối, chứ không để ý cho lắm.

Năm người xuyên qua đình viện, một đường đi tới đại sảnh, thủ vệ nói: “Phu nhân đang ở Lang Hoàn phúc địa đối chiếu sổ sách với lão thái gia, xin mời các vị đợi ở đây một lát!”

Nói xong, thủ vệ đó rời khỏi đại sảnh.

“Lang Hoàn phúc địa!!”

Nghe thấy bốn chữ này, Vương Viễn và Tống Dương đưa mắt nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười hài lòng.

Lang Hoàn Ngọc Động, Lang Hoàn phúc địa, quả nhiên, vị Vương phu nhân này đúng thật là Lý Thanh La đó.

Nhưng xem tình hình này, Đoàn Chính Thuần và Tiêu Phong vẫn còn đang trên đường tới đây...

Dù sao hai người cũng đều là NPC, một đường tàu xe đều phải dựa vào bản thân mình, mà không có xe ngựa giống người chơi, vừa thuận tiện lại nhanh chóng.

Mà tay Đoàn Chính Thuần kia lại là một con ngựa đực, nhất định sẽ một đường du sơn ngoạn thủy. Tiêu Phong thì lại dẫn theo A Châu, đi đường cũng sẽ không quá nhanh được. Đồng Bách cách Vô Tích không tính là gần, thế nào cũng phải đi mất hai, ba ngày.

“Xem ra vẫn là Huyền Từ số tốt, giúp mình đi trước một bước!” Vương Viễn thầm than thở.

“Đi! Đi tới Lang Hoàn phúc địa!”

Khi thủ vệ đi xa rồi, Vương Viễn đứng dậy bước ra khỏi đại sảnh, những người khác cũng theo sát phía sau.

“Sơn trang này rộng lớn như vậy, ngươi biết Lang Hoàn phúc địa ở nơi nào sao?” Bôi Mạc Đình khó chịu châm biếm.

“Không biết hỏi sao?”

Vương Viễn thuận tay với một cái, tóm lấy một nha hoàn đi ngang qua, rồi hỏi với vẻ dữ tợn: “Lang Hoàn phúc địa ở đâu?”

“Không... không dám nói.”

Nha hoàn hoảng hốt lo sợ, đáp với vẻ mặt sợ hãi: “Đó là cấm địa của nhà họ Vương, ta mà dám dẫn các ngươi tới đó, thì phu nhân sẽ băm ta mang đi bón hoa mất.”

“Đệt mợ, hung tàn như vậy sao?”

Nghe thấy lời nói của nha hoàn, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Từ giọng điệu của cô ta cũng không khó để nhìn ra, chuyện băm người làm phân bón hoa này không hề phóng đại một chút nào, hơn nữa, chỉ sợ trong Vương phủ này không chỉ từng xảy ra chuyện này một lần.

Con mẹ nó, tùy tùy tiện tiện dùng người sống để tế hoa, sao trên đời lại có người độc ác như vậy chứ.

“Bỏ đi!”

Mọi người vội vàng khuyên Vương Viễn: “Đừng làm khó người ta!”

“Ta cũng không làm khó!” Vương Viễn lôi một thỏi vàng từ trong ngực ra đưa tới trước mặt nha hoàn, nói: “Dẫn ta tới Lang Hoàn phúc địa, thỏi vàng này sẽ là của ngươi! Nếu không dẫn ta đi, thì bây giờ sẽ cho ngươi đi làm phân bón hoa ngay!”

Hắn đồng thời sử dụng cả ân huệ lẫn uy nghiêm, có vài NPC ngươi không biết hắn là tham tài hay là sợ chết, hoặc là vừa tham tài vừa sợ chết, thì tiến hành đồng bộ là có hiệu quả nhất.

Nghe thấy lời đe dọa của Vương Viễn, lại nhìn đến thỏi vàng trong tay hắn, đôi mắt của nha hoàn sáng ngời, lập tức giật lấy thỏi vàng trong tay hắn, vội vàng nói: “Ta sẽ dẫn cô nương tới đó!”

Cũng không biết nha hoàn này thấy tiền sáng mắt, hay là thật sự bị Vương Viễn dọa sợ nữa.

“Đệt! Ngươi cũng không phải lần đầu làm chuyện này đâu nhỉ!”

Mọi người điên cuồng dựng ngón giữa với Vương Viễn.

“Các ngươi hiểu cái rắm ấy!” Vương Viễn khinh thường đáp: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, NPC của công ty Long Đằng, có từ chín mươi tám phần trăm trở lên đều trúng chiêu này, học hỏi chút đi!”

Dưới sự dẫn đường của nha hoàn, nhóm người Vương Viễn vòng qua hành lang dài, lại rẽ qua mấy khúc quẹo nữa, cuối cùng cũng tới trước một thư phòng rất lớn. Chỉ nhìn thấy trên thư phòng treo một tấm biển lớn, trên đó ghi bốn chữ to [Lang Hoàn Phúc Địa].

Năm người đi tới bên ngoài thư phòng một cách rón ra rón rén và cẩn thận, chỉ nghe thấy trong phòng có một nam và một nữ đang nói chuyện.

Chỉ nghe thấy người nữ nói: “Cha, cha dạy con đi, sau này con sẽ dạy lại cho Ngữ Yên thật tốt!”

Giọng nói của người phụ nữ cực kỳ uy nghiêm, rõ ràng là một người đàn bà đanh đá.

“Được!”

Người đàn ông đáp: “Mùng một tháng giêng, thu vào chín tiền tám xu...”

Giọng nói của người đàn ông ngược lại cực kỳ từ tính, vô cùng có sức hấp dẫn.

Nghe hai người đối thoại, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Thu vào chín tiền tám xu, đây rõ ràng chính là đối chiếu sổ sách, loại chuyện đơn giản này mà cũng phải kêu người dạy, người phụ nữ này không phải bị ngu đấy chứ.

Vương Viễn học bộ dáng của Lê Sinh, dính nước miếng lên ngón tay, chọc một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, lén lút nhìn vào trong thư phòng, chỉ thấy bên trong có hai người đang ngồi.

Người phụ nữ mặc một bộ áo lụa màu vàng nhạt, khoan thai và quý phái, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, Vương Viễn cứ cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi, người này chắc hẳn chính là Vương phu nhân Lý Thanh La trong lời đồn.

Người đàn ông thì lại tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, mái tóc bạc xõa bên vai, trong tay cầm một chiếc quạt Tiêu Dao, giống như lão tiên trưởng bước ra từ trong tranh.

Ông cụ này đang giải thích từng câu một cho Vương phu nhân về nội dung được ghi chép trong sổ sách, giọng nói của hai người trầm bổng du dương, còn mang theo chút tiếng địa phương.

Ông cụ đó nói giọng Sơn Đông, Vương Viễn nghe rất quen thuộc, nhưng giọng Tô Châu của Vương phu nhân, con mẹ nó hệt như thiên thư vậy.

Nói rồi lại nói, Vương phu nhân đột nhiên cười nghiêng ngả, nằm phục lên bàn, Vương Viễn nhìn mà chẳng hiểu ra làm sao.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn: “Lang Hoàn phúc địa quả nhiên danh bất hư truyền, lần này học riêng một môn võ công là được rồi, bọn họ viết thành tim heo ruột lợn như vậy, cũng không biết võ công khác sẽ viết thành cái loại sách lậu gì nữa, lại học lầm võ công!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận