Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1291: Chuẩn bị đi đảo Băng Hỏa

“Ỷ Thiên Kiếm không xuất hiện, thì lấy gì tranh tài!” Đệ tử phái Nga Mi, Đinh Lão Tiên nói: “Là câu này sao?”

“Hê hê!” Phi Vân Đạp Tuyết gửi ảnh chụp màn hình Ỷ Thiên Kiếm vào trong nhóm rồi nói với vẻ đắc ý: “Nhìn thấy chưa, Ỷ Thiên Kiếm đã ở chỗ ta rồi.”

“Có gì thì từ từ nói, đừng làm màu! Ngươi có Ỷ Thiên Kiếm thì liên quan quái gì đến Đồ Long Đao? Ngươi biết đao pháp sao?” Vương Viễn bĩu môi, hỏi.

“Cái này các ngươi không biết rồi!” Phi Vân Đạp Tuyết đáp với vẻ vô cùng thần bí: “Hôm nay ta lại mua được một manh mối, nói rằng trong Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm có chứa bí tịch tuyệt học, là bí tịch tuyệt học đấy, hiểu chưa?”

“Ồ...” Vương Viễn trầm ngâm một chút, rồi hỏi: “Vậy ngươi cứ trực tiếp lôi bí tịch từ trong Ỷ Thiên Kiếm ra, không phải là xong rồi sao?”

“Không lôi ra được!” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Đúc vào trong vũ khí rồi... phải bẻ gãy vũ khí mới được.”

“Chuyện này...” Vương Viễn sa sầm mặt mũi, nói: “Thì ra ý của ngươi là vì một bản tuyệt học, mà còn phải lãng phí một thanh thần binh sao?”

“Không phải một thanh...” Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao đều là thần binh, phải chém hai thanh thần binh vào nhau, mới có thể lấy được tuyệt học ở bên trong.”

“Con... con mẹ nó chứ, có phải ngươi có tiền để đốt không vậy?” Mạch não này của Phi Vân Đạp Tuyết đúng là vô cực.

Vì một bản tuyệt học hư vô mờ mịt, mà hy sinh hai thanh thần binh cấp truyền thuyết, liệu có phải đầu óc của Phi Vân Đạp Tuyết đã bị tuyệt học làm cho mê muội rồi hay không?

Nếu mới bắt đầu trò chơi, tuyệt học hiển nhiên vô cùng quý giá, nhưng hiện tại tuyệt học đã là hàng thông thường rồi, nào có đáng tiền bằng thần binh, huống chi còn là hai thanh thần binh tiêu biểu của hệ thống nữa chứ.

Phi Vân Đạp Tuyết vẫn nói với vẻ đắc ý: “Ỷ Thiên Kiếm vẫn luôn ở trong tay ta, còn Đồ Long Đao thì không rõ tung tích, nếu Ỷ Thiên Kiếm của ta đã không sao, vậy cho dù có người tìm được Đồ Long Đao cũng vô dụng, tuyệt học này chắc chắn vẫn còn.”

“Cho dù tuyệt học còn đấy, thì ngươi cảm thấy đáng sao?” Vương Viễn không nhịn được mà hỏi.

“Sao lại không đáng?” Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Ngươi biết Âu Dã Tử không?”

“Biết.” Vương Viễn gật đầu.

Thần binh của Vương Viễn cũng là do Âu Dã Tử làm ra, nên đương nhiên sẽ không có chuyện không biết rồi.

“Lão già này có thể tu sửa thần binh!” Phi Vân Đạp Tuyết bảo: “Đắt thì cũng có hơi đắt đấy, nhưng chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không thành vấn đề.”

Vương Viễn: “...”

Được rồi, hắn còn tưởng Phi Vân Đạp Tuyết thật sự điên rồ rồi, nhưng không ngờ hắn ta đã sớm tìm sẵn đường lui cho mình.

Nếu có thể tu sửa hai thanh thần binh, vậy thử một chút cũng không hề gì.

“Vậy cứ thử đi thôi!” Vương Viễn đáp.

“Vấn đề là bây giờ đã có Ỷ Thiên Kiếm rồi, nhưng Đồ Long Đao thì chưa có.” Phi Vân Đạp Tuyết lại nói: “Nghe nói Đồ Long Đao đó ở trong tay của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, nhưng Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, đã sớm không rõ tung tích của lão từ hơn hai mươi năm trước rồi.”

“Chuyện này hả...”

Nghe được lời này của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn hơi sững sờ một chút, rồi đáp: “Cái khác ngươi đừng nói, chứ ta thật sự biết Tạ Tốn ở đâu đấy.”

Lúc trước hắn đã từng giúp Huyền Từ đi tới phái Võ Đang nghe ngóng tung tích của Tạ Tốn, sau này còn làm ra một đống chuyện lung tung, quanh co một hồi, mới từ trong miệng của Trương Thúy Sơn biết được tung tích của Tạ Tốn.

Lúc này, ở góc bên trái tấm bản đồ của Vương Viễn sáng lên một mảnh đất, đó chính là đảo Băng Hỏa, nơi mà Tạ Tốn ẩn cư.

Lão già này đã mấy chục năm không ở Trung Nguyên, đương nhiên không có người nào tìm được lão rồi.

“Thật sao?” Vương Viễn vừa nói ra lời này, Phi Vân Đạp Tuyết đã mừng rỡ đáp: “Ta vốn còn định lên diễn đàn mua manh mối về Đồ Long Đao nữa cơ, nhưng không ngờ Ngưu ca ngươi lại biết đấy.”

“Đây đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi.” Vương Viễn nói.

Dựa theo thiết lập của hệ thống, chỉ cần cày độ hảo cảm của Trương Thúy Sơn lên đến một mức độ nhất định, thì có thể nhận được manh mối về Tạ Tốn, lúc trước Vương Viễn đã cứu con trai của Trương Thúy Sơn, cho nên manh mối về đảo Băng Hỏa là do Trương Thúy Sơn chủ động đưa cho hắn.

“Vậy thật sự quá tốt rồi!” Phi Vân Đạp Tuyết nói trong sự kích động: “Chỉ cần Ngưu ca ngươi có thể tìm được Đồ Long Đao giúp ta, ta bằng lòng bỏ một nghìn lượng vàng! Tiền dao thì tính riêng.”

“Tiền thì miễn đi!” Vương Viễn phất tay, đáp: “Không phải chỉ là lấy Đồ Long Đao thôi sao, có gì đâu, ngươi chỉ đưa tiền dao là được.”

Thật sự thì Vương Viễn quả thực không coi Kim Mao Sư Vương ra gì, bởi vì với tu vi hiện tại của hắn, Dương Đỉnh Thiên chẳng qua cũng chỉ như vậy, huống hồ là một Tạ Tốn nhỏ nhoi.

Phi Vân Đạp Tuyết cũng đã kẹt ở chỗ công pháp tuyệt học này suốt một thời gian rất dài rồi, lúc mới đầu, Vương Viễn còn cảm thấy tuyệt học của phái Thiên Sơn sớm muộn gì cũng sẽ mở ra, nên cũng không quá mức gấp gáp.

Nhưng đã hai tháng trôi qua rồi, mà tuyệt học của phái Thiên Sơn vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu, Vương Viễn cũng khó tránh khỏi có hơi đồng cảm với Phi Vân Đạp Tuyết.

Trong ngày thường, Phi Vân Đạp Tuyết lại trượng nghĩa như vậy, giúp huynh đệ chút việc nhỏ, nên Vương Viễn cũng ngại lấy chút phí chân chạy vặt này.

“Được! Ta ở Lạc Dương đợi ngươi!” Phi Vân Đạp Tuyết đáp với vẻ kích động.

“Cái này ngươi phải chuẩn bị một chút mới được.” Vương Viễn nói: “Tạ Tốn ở đảo Băng Hỏa, cách Trung Nguyên một vùng biển lớn, lẽ nào ngươi định cưỡi ngựa qua đó sao?”

“Hở? Ở trên biển sao?” Phi Vân Đạp Tuyết có hơi ngơ ngác.

Trò chơi mở máy chủ lâu như vậy rồi, nhưng mọi người đều là chơi trên đất liền, thật sự không dạo đến biển nhiều cho lắm, nên mấy thứ như thuyền này rất hiếm thấy, mà cũng không dễ làm.

“Không sai!” Vương Viễn thuận tay @Độc Cô Tiểu Linh một cái, nói: “Cho mượn thuyền của ngươi dùng chút đi.”

“Các ngươi đi xa như vậy, lại còn ở trên biển nữa, thuyền của ta có ổn không?” Độc Cô Tiểu Linh hỏi với vẻ hơi lo lắng.

Chiếc thuyền đó của Độc Cô Tiểu Linh có thể chở sáu người, nói là thuyền, còn không bằng nói là một một chiếc xuồng lá, ngày thường đi qua đi lại trên sông hồ, thì không có trở ngại gì lớn, nhưng lái loại thuyền nhỏ này ra biển, thực sự có hơi không đáng tin.

Lúc trước khi bọn họ tấn công Thần Long giáo, thuyền của Độc Cô Tiểu Linh cũng chỉ được dùng như một thuyền cứu sinh... Sau này lấy được đại pháo Thần Võ trở về, cũng không dám đi đường xa, mà là trực tiếp về thủ đô của Liêu Quốc ở gần đó nhất.

Đảo Băng Hỏa này cách Trung Nguyên cực xa, bỏ qua băng trôi các loại không nói đến, mà chỉ cần một cơn sóng gió ngẫu nhiên đã có thể lật thuyền rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận