Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 126: Đại lừa đảo đệ nhất Thiếu Lâm

Huyền Từ là ai? Chưởng môn của Thiếu Lâm tự, cũng có thể nói là cao thủ đệ nhất Thiếu Lâm tự nghiêm túc và chân chính. Võ học mà lão đích thân truyền dạy, có thế nào cũng không thể quá thấp được, làm không tốt thì lại học một võ học khác vậy (nằm mơ đi).

Rời khỏi Tàng Kinh các, Vương Viễn quay về Đại Hùng bảo điện một cách vui tươi hớn hở.

"Đại Xuân, sao ngươi lại quay lại, lẽ nào không tìm được võ học mà ngươi có thể học được trong Tàng Kinh các sao?"

Bộ dáng của lão hòa thượng Huyền Từ đã đợi rất lâu rồi, thấy Vương Viễn lại quay về, lão nói với vẻ mặt hiền lành.

Vương Viễn nghe vậy thì đáp: "Đệ tử ngu dốt, trong Tàng Kinh các không có công pháp mà đệ tử có thể hiểu được, cho nên đặc biệt tới tìm phương trượng chỉ điểm."

"Ha ha ha!"

Huyền Từ xoa cằm rồi cười đáp: "Ngươi thân là đệ tử kiệt xuất nhất trong Thiếu Lâm tự, lý ra nên tu hành công pháp cao thâm hơn, nếu ngươi đã vô cùng hiếu học như vậy, vậy ta sẽ truyền một bộ võ công cho ngươi."

Nói đến đây, Huyền Từ hơi dừng lại rồi bảo: "Người có thần lực trời sinh, căn cốt trác tuyệt, nhưng ngộ tính lại bình thường, chớ nói là trong Thiếu Lâm tự, ngay cả trong thiên hạ, võ học mà ngươi có thể học được cũng rất ít."

"Phương trượng, ngài thật khách khí, ngộ tính của ta nào có bình thường." Vương Viễn tự giễu: "Thiếu Lâm tự chúng ta chính là ông tổ võ học trong thiên hạ, ngài lại là cao thủ đệ nhất Thiếu Lâm tự, cho dù ta là một thằng ngu, nhưng tin rằng ngài cũng có thể truyền thụ mấy môn thần công tuyệt học cho ta."

Vẫn là câu nói kia, cái gì cũng có thể mặc được, nhưng phân ngựa thì không.

Nhưng phàm là người tập võ đều có lòng hiếu thắng mãnh liệt, những đại cao thủ Phật môn như Huyền Từ cũng không ngoại lệ. Vương Viễn lại thổi phồng Thiếu Lâm tự lẫn Huyền Từ, cho dù Huyền Từ tinh tường Phật pháp, vô hỉ vô bi, cũng đã bị Vương Viễn vỗ đến lâng lâng.

"Không hổ là đệ tử mà ta nhìn trúng!" Huyền Từ vui sướng: "Luận về võ học cương mãnh, Đại Vi Đà Chử là đệ nhất của Thiếu Lâm ta, hơn nữa không cần ngộ tính quá cao, ta sẽ truyền bộ Đại Vi Đà Chử này cho ngươi, thấy thế nào hả?"

"Ta..."

Nghe được lời nói của Huyền Từ, Vương Viễn suýt chút nữa thì phun máu, móa, lão hòa thượng này chắc chắn vẫn còn ghi hận trong lòng vụ mình lén học võ công đây mà, cho nên mới lấy mình làm trò đùa.

"Cái đó, phương trượng...." Vương Viễn nghiêm mặt nói: "Ta nghĩ người có tu vi võ công cao sẽ không dựa vào binh khí, đệ tử hy vọng dựa vào hai đấm của mình, khiến Thiếu Lâm tự uy chấn giang hồ."

"Ha ha ha!"

Thấy Vương Viễn nói không muốn học "Đại Vi Đà Chử" này một cách đường đường chính chính như vậy, Huyền Từ cũng không nhịn được mà cười.

Hoặc là nói tiểu tử này gian xảo, khi muốn thu lợi ích cho mình, cũng không quên kéo theo biểu ngữ “khiến Thiếu Lâm Tự uy chấn giang hồ”.

"Tuy nói như vậy." Huyền Từ đáp: "Nhưng trong bảy mươi hai võ kỹ, công pháp mà ta nghĩ ra ngươi có thể học được cũng chỉ có một môn như vậy thôi.”

"Không thể nào." Vương Viễn nghi ngờ hỏi: "Thường nói võ công trong thiên hạ xuất phát từ Thiếu Lâm, làm sao có thể không có công pháp mà ta không học được chứ, phương trượng, lẽ nào ngài muốn chơi xấu sao?"

"Ha ha ha!"

Huyền Từ cười đáp: "Lão nạp khiêm tốn, nho nhã và chính trực, nào phải loại người như ngươi nói, nói đến công pháp võ học, nơi này của ta ngược lại thật sự có một môn tuyệt kỹ."

"Vẫn mong phương trượng chỉ dạy." Vương Viễn vội vàng chắp tay trước ngực.

"Không vội!"

Huyền Từ khoát khoát tay rồi bảo: "Môn tuyệt kỹ này cực kỳ khó tu luyện, trong một trăm năm nay ở Thiếu Lâm tự, cũng chỉ có một mình ta học được, chỉ có điều, đây là một môn chưởng pháp cực uy mãnh, không dễ truyền ra ngoài."

"Ý của ngài là?"

Vừa nghe thấy mấy chữ "không dễ truyền ra ngoài", Vương Viễn giật mình một cái trong lòng.

Những NPC ở Thiếu Lâm tự thích nhất là làm trò này, nói đến cùng không phải là muốn tiền thì chính là muốn ngươi liều mạng, lão hòa thượng Huyền Từ ngồi trên cơ nghiệp lớn như vậy của Thiếu Lâm tự, chắc hẳn không thiếu tiền.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy Huyền Từ lại nói tiếp: "Nghe nói ngoài thành Lạc Dương có hổ dữ làm người bị thương. Hàng yêu trừ ma, tế thế cứu người chính là bổn phận của người xuất gia, nếu ngươi có thể đánh chết con hổ dữ đó, thì ta sẽ phá lệ truyền thụ môn chưởng pháp này cho ngươi."

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ sư môn mà Huyền Từ phương trượng đích thân giao, cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Hãi Thế Tục.]

[Làm Ma Cho Hổ]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Hãi Thế Tục.

Nội dung nhiệm vụ: Đánh chết Lôi Giác Hổ Vương - Hổ Sơn Quân, nhận được nội đan Hổ Vương 0/1.

Phần thưởng nhiệm vụ: Huyền Từ phương trượng đích thân truyền dạy chưởng pháp tối cao "Đại Kim Cương Chưởng".

Bối cảnh nhiệm vụ: Hổ cắn người, oán khí không tán, Hổ Sơn Quân kia làm vô số người bị thương trong rừng Hổ Gầm bên ngoài thành Lạc Dương, trong rừng oán khí ngất trời, tuy vì dân trừ hại chính là chuyện trong bổn phận của người tập võ, nhưng cũng nên lượng sức mà làm.

"Kinh Hãi Thế Tục?"

Nhìn thấy cấp bậc nhiệm vụ, Vương Viễn thấy hơi kỳ quái.

Loài sinh vật như hổ này là mãnh thú trong thực tế, nhưng trong trò chơi lại chỉ vẻn vẹn là một con quái vật cấp ba mươi, nhưng Hổ Sơn Quân kia thân là Hổ Vương, tối đa cũng chỉ là bộ dáng của cấp bốn mươi.

Thường thì những quái dã thú đồng cấp có thực lực không bằng quái hình người cùng cấp, chỉ là một con Hổ Vương nho nhỏ mà thôi, mà nhiệm vụ lại là cấp Kinh Hãi Thế Tục, thực sự có hơi khoa trương rồi đấy.

Thấy bộ dáng này của Vương Viễn, Huyền Từ cũng nhìn ra được suy nghĩ của hắn, vì thế nhắc nhở: "Hổ Vương này tu luyện bằng oán khí, không phải là chuyện nhỏ, ngươi đừng bất cẩn!"

"Hiểu rồi ạ!"

Vương Viễn gật đầu, rồi xoay người rời hỏi Đại Hùng bảo điện.

...

"Ế?"

Đi ra khỏi Đại Hùng bảo điện, Vương Viễn mới đột nhiên phản ứng lại.

Không phải lão tử tới để học công pháp hay sao? Sao lại biến thành làm nhiệm vụ thế này? Mẹ nó cái lão già này!

Vương Viễn quay đầu lại nhìn Huyền Từ với vẻ mặt hiền lành trong Đại Hùng bảo điện, không rét mà run.

Trong mắt người bình thường, toàn bộ hành vi thường ngày của Vương Viễn đã đủ vô sỉ rồi, nhưng trình độ nham hiểm của lão hòa thượng này còn vượt xa Vương Viễn, rõ ràng đã nói sẽ trực tiếp truyền thụ võ kỹ cho Vương Viễn, nhưng kết quả chỉ vài ba câu đã lừa Vương Viễn nhận một nhiệm vụ.

Con người ấy mà, thật đúng là càng già càng thành tinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận