Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 876: Uy hiếp

“Đi tìm [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] thôi nào!”

Mò xong BOSS, cũng chia chiến lợi phẩm xong xuôi, Vương Viễn ra lệnh cho Phương Đông Chưa Tỏ. Dù sao thì hắn ta cũng thuộc nguyên tác, nên loại chuyện như tìm đồ này sẽ giỏi hơn Vương Viễn nhiều.

Trong nguyên tác, thật sự có viết về nơi thái hậu cất giấu [Tứ Thập Nhị Chương Kinh], Phương Đông Chưa Tỏ nhớ lại cốt truyện nguyên tác một chút, rồi đi tới phía trước giường của thái hậu… sau đó lại ngơ ngác.

“Thế này… con mẹ nó kêu ta tìm kiểu gì?”

Hắn ta nhìn chiếc giường bị Vương Viễn giẫm thành một đống gỗ vụn, không biết nên xuống tay từ đâu.

Trong nguyên tác, Mao Đông Châu đã giấu [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] trong ngăn bí mật trên giường, nhưng bây giờ ngay cả gỗ giường cũng chẳng còn, còn đâu ra kinh thư nữa.

“Sao thế?” Vương Viễn không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Quyển kinh thư đó nên được giấu trong ngăn bí mật dưới gầm giường!” Phương Đông chưa Tỏ nói đại khái sự việc một lần.

“Sẽ không hại người như vậy chứ?”

Vương Viễn cũng hơi chột dạ, hỏi: “Lẽ nào thứ đó đã bị ta giẫm mất rồi sao? Liệu Mao Đông Châu có giấu kinh thư ở chỗ khác không?”

“Cái đó cũng không nói chắc được!”

Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Với tính cách khốn nạn của nhà thiết kế, chắc chắn sẽ không dễ dàng để người chơi tìm được [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] đâu, nói không chừng đã để ở nơi khác rồi.”

“Ngươi cảm thấy bà ta sẽ giấu ở nơi nào?” Vương Viễn nghi ngờ hỏi.

“Ta cũng không phải nha hoàn bên cạnh bà ta, làm sao ta biết được!” Phương Đông Chưa Tỏ nhún vai, không có nguyên tác hỗ trợ, hắn ta cũng đành chịu bó tay.

“Ặc…”

Vương Viễn trầm ngâm một chút rồi bảo: “Nha hoàn không có, nhưng bên cạnh thì lại có một người đấy!”

Nói xong, hắn bước lên hai bước, vượt qua chiếc giường, đi tới bên cạnh mật thất, rồi nhìn chằm chằm vào thái hậu đang nằm bên trong mật thất, nói: “Thái hậu, tỉnh lại đi!”

Đôi mắt của thái hậu đó khép hờ… giống như hôn mê, hoàn toàn không để ý đến Vương Viễn.

“Xem ra là chết rồi!” Vương Viễn lắc đầu, lôi Hóa Thi phấn từ trong ngưc ra, chỉ vào Mao Đông Châu không mảnh vải che thân trên mặt đất, bảo: “Loạn quá loạn quá rồi, một nam một nữ yêu đương vụng trộm bị giết, con mẹ nó còn kéo thêm một lão thái giám vào nữa chứ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của hoàng đế biết đặt ở đâu, tiểu tăng tiễn người tiễn đến tây thiên, xử lý luôn thái hậu đi, thuận tiện thử luôn uy lực của [Hóa Thi phấn].”

Ba chữ [Hóa Thi phấn] hắn nhấn rất mạnh, vừa nói, vừa bật nắp bình Hóa Thi phấn.

“Khụ khụ…”

Vương Viễn vừa dứt lời, thái hậu đó đột nhiên ho khan một tiếng, đã tỉnh lại.

“Hì hì !”

Vương Viễn và Phương Đông Chua Tỏ liếc mắt nhìn nhau, phát ra một tiếng cười lạnh.

Ngươi mãi mãi không có cách nào gọi một người giả ngủ tỉnh lại được, trừ phi dùng tính mạng của hắn để uy hiếp.

Thái hậu có thể làm chủ hậu cung này, nên hiển nhiên tâm cơ của bà ta không tầm thường. Vương Viễn lại tàn nhẫn như vậy, trước thì giết Mao Đông Châu và Sấu Đầu Đà, sau lại giết Hải Đại Phú, bây giờ còn có ý đồ với [Tứ Thập Nhị Chương Kinh], nên thái hậu đương nhiên không dám tỉnh rồi.

Nhưng lúc này, Vương Viễn lại muốn lôi Hóa Thi phấn ra, cho bà ta chết không được toàn thây, thái hậu cũng không dám nghi ngờ lá gan của hắn một chút nào, cứ tiếp tục giả bộ thật sự sẽ chết mất, không tỉnh thì còn có cách nào khác sao.

“Thái hậu, ngươi đã tỉnh lại rồi?”

Thấy thái hậu mở mắt, Vương Viễn sáp lại gần, nói: “Hai người tiểu tăng phụng lệnh của hoàng đế tới cứu người đây.”

“Thật sao?”

Thái hậu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đỡ ai gia dậy…”

“Không vội!”

Vương Viễn phất tay, bảo: “Tiểu tăng có một chuyện cần hỏi, không biết thái hậu có biết hay không?”

“Chuyện gì?” Thái hậu hỏi lại với vẻ không lạnh không nhạt.

“Người quanh năm ngủ cùng một giường với thái hậu giả, vậy quyển [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] được bà ta giấu ở nơi nào?” Vương Viễn nhìn chằm chằm vào thái hậu rồi hỏi.

“Không biết!”

Thái hậu không hề nghĩ ngợi mà đáp.

“Không biết à… thế thôi vậy!” Vương Viễn nói với Phương Đông Chưa Tỏ: “Nếu đã không biết vậy chắc chắn là vô dụng rồi, bà ta là thái hậu của người Kim, ngươi giết bà ta rồi đi thỉnh công ở chỗ hoàng đế triều Tống, chắc hẳn có thể thăng chức đó!”

“Cũng được đó!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Ít nhất cũng phải thăng ba cấp ấy chứ! Ngưu ca thật lòng muốn nhường công lao này cho ta sao?” Hắn ta phối hợp hát xướng với Vương Viễn.

“Hai người các ngươi dám cả gan đả thương ta sao?” Thái hậu nghe vậy thì vô cùng sợ hãi.

“Sao lại nói vậy?” Vương Viễn cười tủm tỉm, đáp: “Sao chúng ta có thể làm một chuyện đại nghịch bất đạo như giết thái hậu được chứ, là thích khách đã giết thái hậu, còn hai người chúng ta đã đánh chết thích khách! Hoàn hảo!”

Vừa nói, Vương Viễn vừa quay đầu, nhìn về phía thi thể của Sấu Đầu Đà và Mao Đông Châu, nói: “Hải công công đáng thương, hy sinh khi làm nhiệm vụ, ta phải xin hoàng thượng ban thưởng cho y mới được.”

“Nên thế, nên thế!” Phương Đông Chưa Tỏ liên tục gật đầu.

"Tốt, tốt, tốt!"

Thái hậu nghe hai người Vương Viễn tự biên tự diễn một hồi mà hết hồn, trước giết người giá họa, sau còn được lĩnh thưởng... Thái hậu đã gặp qua không ít kẻ xấu, nhưng người đê tiện âm hiểm giống như Vương Viễn, thì vẫn là lần đầu gặp phải.

Thái hậu vừa sợ vừa giận, nói liên tục ba chữ tốt.

"Thái hậu cũng hiểu việc này rất tốt?" Vương Viễn vui vẻ nói: "Tiểu Phương này, giao cho ngươi đó..."

"Đa tạ Ngưu ca!" Phương Đông Chưa Tỏ rút chủy thủ ra, làm bộ muốn đâm tới.

"Chậm đã!"

Thái hậu vội vàng nói: "Ta biết Tứ Thập Nhị Chương Kinh ở đâu!"

"Ở đâu?" Vương Viễn xua tay, ý bảo Phương Đông Chưa Tỏ đứng ra sau.

"Ngay ở dưới thân ta!" Thái hậu không còn cách nào nói: "Ả Mao Đông Châu kia từng nói chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cho nên giao kinh thư này cho ta giữ là an toàn nhất!"

"Quả nhiên!"

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ không hẹn mà cùng bĩu môi.

Người thiết kế trò chơi này thật sự quá xảo quyệt rồi.

Nếu là loại người hiểu rõ nguyên tác như Phương Đông Chưa Tỏ, chắc chắn sẽ tìm ở hốc tối dưới giường.

Còn người không biết nguyên tác thì lại không để tâm tới Thái hậu.

Dù sao Mao Đông Châu giả mạo Thái hậu, còn giam giữ Thái hậu thật nhiều năm như vậy, hai người thù sâu như biển, cho dù là ai cũng sẽ không ngờ tới, Mao Đông Châu sẽ giao Tứ Thập Nhị Chương Kinh cho Thái hậu cất giữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận